Chương trước
Chương sau
Mắt thấy nữ nô nổi giận đùng đùng trừng mình rồi đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo hai mắt nhắm lại không hề báo trước mà ngã xuống trên mặt đất. Càn La Nạp cùng Khôn La Đạt trong lòng đồng thời cả kinh, không hẹn mà cùng duỗi một ngón tay tiến đến gần mũi nàng kiểm tra. một lát sau mới đồng thời thở hắt ra. Nàng còn sống chỉ là bị thương nặng nên ngất đi thôi.
“Đệ biết nên hồi bẩm như thế nào sao?” Càn La Nạp dùng tay áo lau đi vết máu đỏ tươi vô cùng bắt mắt bên miệng nữ nô đi, mi mắt cong cong mà nhìn đệ đệ song sinh bên cạnh mình. “Huynh yên tâm, ta đương nhiên biết.” Khôn La Đạt cũng cong cong mi mắt mà nhìn lại anh trai song sinh bên cạnh mình.
Hai người trong lòng hiểu rõ không cần phải nói ra mà cười khanh khách một tiếng, ngay sau đó nhặt áo khoác lông cáo mà nữ nô cởi ra trước đó, một lần nữa mặc chỉnh tề lại cho nàng, chỉ là đai lưng lại đổi thành một doạn vải từ áo của tên nam nhân bởi vì cái đai lưng đã bị dùng để trói hắn.
Càn La Nạp một tay đỡ lấy cổ nữ nô, một tay đỡ lấy đầu gối của nàng, nhẹ nhàng mà đem nàng bế lên. Nhìn từ sau là bóng lưng nho nhỏ nhưng lại thẳng tắp, đầu gối cũng không có cong dù chỉ một chút, cứ như là không phải đang ôm một nữ nhân thành niên mà là một con thỏ nhỏ vậy.
Tên nam nhân trên mặt đất bị bó trụ hai chân hai cổ tay nam nhân liền không được đến đãi ngộ như vậy. Khôn La Đạt túm lấy một mớ tóc của hắn như là đối đãi với một con mồi mình vừa săn được, cứ thế kéo túm mà đi. Bước chân bình ổn chậm rãi hoàn toàn mặc kệ nam nhân sau lưng chịu từng đợt đau đớn kịch liệt.
Nhưng không ai biết ở một tòa phật tháp cách đó không xa phía sau, còn có một bóng hình không để lộ âm thanh bóng người mà trốn tránh, nhìn theo bọn họ ôm nữ nô với kéo tên nam nhân đi ra khổi phật tháp.
Đôi mắt nâu to tròn chiếu rọi ánh sáng mặt trời rực rỡ đầy sáng lạn, ấm áp tươi đẹp. Đuôi lông mày cùng khóe môi như nhau nổi lên ý cười cùng với sự nhanh nhạy giảo hoạt tràn ra một nét khờ khạo thuần hậu đáng yêu của trẻ con, người này chính là Đa Cát từ trong địa lao thoát ra.
hắn thu hồi ánh mắt nhìn phía xa, nửa thân mình đều ghé vào phật tháp, ngón tay trêu đùa một con nhện ở góc tường phật tháp phun tơ giăng mạng, hắn chơi cùng con nhện màu đen đến vui vẻ vô cùng, thỉnh thoảng cánh môi còn mang vài phần oán trách mà chu lên.
thật vất vả mới bắt được cơ hội nữ nô đi một mình, kết quả lại bị kẻ ám sát chen ngang. Nếu hắn muốn từ trong tay hai cái tên nhóc kia mà cướp đi nữ nô thì đều không phải là việc khó, nhưng hắn lại trị không được vết thương của nữ nô a. Nếu thật sự mạnh mẽ cướp nàng đi, phỏng chừng nữ nô chỉ có con đường chết. hắn tiếc nuối mà thở dài, sớm biết như vậy thì từ đầu hắn liền đem kẻ ám sát giải quyết luôn cho rồi.
Lúc hai tên nhóc kia theo đuôi ở đằng sau, hắn liền theo đuôi sau hai đứa bọn hắn. Bọn nhãi ranh hứng thú mười phần muốn nhìn nữ nô khi lâm nguy hiểm sẽ phản ứng thế nào thì hắn cũng không ngoại lệ.
Trong địa lao nữ nô yếu ớt không nơi nương tựa, ôn nhu ngoan ngoãn, mà ở tháp lâm này nàng lại biểu hiện dáng vẻ bình tĩnh cùng cứng cỏi nhanh nhẹn dũng mãnh làm hắn mở rộng tầm mắt. Hơn ba năm nay, dấu chân hắn hành tẩu không chỉ có trải rộng tuyết vực mà còn xa đến tận Trung Nguyên, Thiên Trúc, khu vực sát rìa bên ngoài lãnh thổ này, không phải hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nhanh nhẹn dũng mãnh dũng cảm như nàng nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy loại nữ nhân như nàng.
Nên hình dung như thế nào đây? Đúng rồi, chính là như tên nhóc Càn La Nạp nói “không chết khôngngừng”!
không chết không ngừng, tắm máu trong chiến đấu đến sinh mệnh cuối cùng. Đây là hiêu hãnh cùng sựdũng cảm của chiến sĩ a, thế nhưng lại được một nữ nô đê tiện thể hiện ra vô cùng tự nhiên. hắn khôngkhỏi liên tưởng đến việc hắn từng nghe lời đồn đãi, khi nàng ở trong bóng tối giết chết một con chó ngao. Nguyên lai hắn chỉ là bởi vì Ngân Nghê, Vương cùng Liệt đội trưởng cùng thích nàng nên mới hứng thú tiếp cận nàng, hiện tại phần hứng thú này lại chết yểu vì hình tượng “không chết khôngngừng” tàn nhẫn kia thật sâu mà ghi ấn vào trái tim hắn.
Nơi tuyết vực tàn khốc này cần chính là nữ nhân nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới có tư cách mang đứa con nối dõi của hắn.
Hất tay phủi đi con nhện đen đang phun tơ trên tay đi, hắn bước tới chỗ nền gạch nhuộm đầy vết máu. Ngưng mắt nhìn một lát, chậm rãi quỳ một chân, hàng mi dài rũ xuống yêu thương mà thành kính hôn lên vết máu đỏ sẫm đã đông kết lại. Tỷ tỷ, ngươi hãy chờ ta, Đa Cát nhất định sẽ đem ngươi bắt tới tay.
########### ############ ########### Ta là phân cách không vô duyên
Mới vòng qua tường chùa, liền thấy phía trước đội hình tăng binh cấp tốc đi tới từ hành lang gấp khúc, người dẫn đầu chính là ba. Sắc mặt lạnh lẽo, ngũ quan tràn đầy khí tức dữ tợn tàn ác, áo cà sa đỏ tím phần phật tung bay, cả người tản ra mùi khát máu dường như tùy thời sẽ rút trường đào khỏi vỏ vậy. Ba ba đáng sợ như vậy lại cũng khiến bọn chúng vô cùng sung bái.
Càn La Nạp nhanh chóng tiến lên vài bước, cung kính hướng về phía ba trình lên nữ nô đang ngất được hắn bê tới. Liếc mắt một cái nhìn đến khuôn mặt trắng bệch xanh mét, hai mắt nhắm chặt, mi tâm Thích Già Thát Tu căng chặt thiếu chút nữa kẹp chết con ruồi. hắn nhanh chóng duỗi tay đoạt lấy La Chu từ trong tay con trai mình, vẫn không quên hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Ba, chúng ta ngồi ở ghế nhàm chán quá liền đến quảng trường trung khiêu vũ, trong lúc vô tình phát hiện nữ nô này chạy về chỗ thật xa của phật tháp. Lúc ban đầu vẫn chưa để ý lắm nhưng sau lại cảm thấy không thích hợp, sợ là nữ nô này to gan lớn mật mà muốn chạy trốn. Cả hai liền thương lượng mộtphen quyết định cũng đi theo ra chỗ phật tháp nhìn xem.” Càn La Nạp lùi một bước sang bên cạnh, nhường vị trí cho em trai mình.
Khôn La Đạt kéo nam nhân đằng sau đi lên trước, lắc lắc trong tay kẻ ám sát trong tình trạng nửa chết nửa sống, trịnh trọng mà tiếp lời nói: “Sau khi tiến vào tháp lâm, liền thấy nữ nô cùng người nam nhân này lăn lộn đánh nhau trên mặt đất. Nàng cố sống cố chết cắn cổ nam nhân này, tay trái của hắn vừa vặn bắt được đến chuôi đao, hẳn là muốn chém nàng. Bọn con biết ba thương nàng ta nên vội vàng cứu nàng. Ai ngờ nàng bị thương quá nặng, bọn con mới chỉ kịp liếc mắt nhìn nàng một cái sau liền chết ngất đi.”
Cuối cùng sự chú ý của ba bọn hắn đều đặt ở trên người nữ nô, hắn cùng đệ của mình trao đổi bằng ánh mắt đắc ý. Liền tính là không thể kể mọi chuyện chính xác từ đầu đến cuối cho ba bọn hắn biết. Ai biết ba nếu biết rằng bọn họ bởi vì muốn xem phản ứng của nữ nô khi bị nguy hiểm thế nào liền luôn khoanh tay đứng nhìn từ đầu, khiến nữ nô thân hắn thích bị trọng thương thì có thể hay không dưới sựgiận dữ đem huynh đệ hai người bọn hắn cấm túc một hai năm a.
Khôn La Đạt nói cái gì ở gần cuối, Thích Già Thát Tu cơ hồ cũng không có nghe vào. Trong ngực hắnheo nhỏ hô hấp mỏng manh, lồng ngực lên xuống yếu ớt, trên mặt lây dính vài vệt máu khiến hắn càng đau lòng. Trong lòng giống như bị một cây đao ra sức mà chém vào. hắn không dám ra sức ôm, sợ chỉ cần dùng một chút lực liền đem nàng bóp nát.
Vừa mới đem sự vụ pháp hội bố trí xong, liền nhận được phân phó của Vương mệnh lệnh hắn đi tìm heo nhỏ. Heo nhỏ nói với Vương muốn đi tiểu, chính là hắn dẫn người tìm kiếm khu vực nhà xí của chùa đều không có tìm được tung tích của nàng. Tìm không được chỉ có hai loại khả năng, một là heo nhỏ lấy cớ đi nhà xí rồi tìm cơ hội chạy trốn; hai là trong chùa có kẻ ám sát bụng dạ khó lường, nhắm trúng nàng là đối tượng quan trọng trong lòng Vương nên đem nàng bắt làm con tin.
Nếu là khả năng đầu tiên, hắn cũng không lo lắng vì bên ngoài chùa các binh sĩ tuần tra nhìn thì giống như đều vào trong chùa để tham dự pháp hội, kỳ thật thì lại ở cách chùa một dặm phía xa, bốn phía còn mai phục bao nhiêu binh sĩ thủ vệ. Heo nhỏ ngay cả khi có mọc cánh cũng sẽ bị bắn rụng xuống dưới.
Là khả năng sau thì hắn cực kỳ lo lắng, kẻ ám sát có thể tránh thoát kiểm tra nghiêm mật của binh sĩ rồi cuối cùng trà trộn vào pháp hội tuyệt đối là có vài phần năng lực. Nếu chỉ nghĩ dùng heo nhỏ để uy hiếp Vương thì còn dễ xử lý, hắn e sợ là kẻ ám sát có thể sẽ làm nhục cường bạo heo nhỏ. Nếu đổi một cái thời điểm khác, hắn sớm đã phái binh sĩ bốn phía khắp nơi lùng bắt nhưng hôm nay cố tình lại là buổi cuối cùng diễn ra Pháp hội, hắn chỉ có thể âm thầm điều khiển tăng binh cùng thị vệ khắp nơi tìm kiếm.
Còn chưa bước ra hành lang gấp khúc, liền thấy Càn La Nạp ôm một cái nữ nhân vô cùng quen thuộc từ góc tường vòng ra, đi theo phía sau là Khôn La Đạt, tay vừa túm vừa kéo một nam nhân máu me loang lổ. Hăn vội xem nữ nhân trong lòng đang hôn mê tình trạng vô cùng bi thảm thì nội tâm hắn càng đau.
Xương tay phải bị đứt gãy, Nghiêm trọng nhất chính là ngũ tạng trong bụng bị một lực mạnh tàn phá, nếu cứ tiếp tục thế này thì nàng sẽ chết là cái chắc. Trọng thương nặng như vậy, trước mắt chỉ có mộtngười có thể cứu trị.
hắn quay đầu lạnh giọng mệnh lệnh với tăng binh dẫn đầu, “Truyền lệnh xuống các tăng binh cùng thị vệ tiếp tục nghiêm chỉnh bí mật tuần tra chùa miếu, phàm là phát hiện người nào bị hiềm nghi đều giết chết.” Dừng một chút, ánh mắt rơi xuống nam nhân trên mặt đất với sắc mặt vặn vẹo chết khiếp, hắnnghiến răng nói, “Trước đem tên thích khách này ném đến địa lao, lưu tâm đừng để cho hắn chết, ta muốn đích thân tra tra khảo.” Giọng của hắn dày đặc tuyết lạnh cùng mùi máu tươi tanh tưởi khát máu.
“rõ.”
Tăng binh dẫn đầu khom lưng lĩnh mệnh, chỉ huy hai tăng binh nâng nam nhân trên mặt đất lên, đội ngũ nhanh chóng hướng nơi nào đó trong hẻm di chuyển qua.
Ánh mắt đen tối không rõ mà nhìn chằm chằm hai đưuá con trước mặt, nhàn nhạt nói: “Càn La Nạp, Khôn La Đạt, sự kiến pháp hội lên đồng đã kết thúc, các ngươi mau chút quay trở lại quảng trường thỉnh Vương sau khi pháp hội kết thúc di giá đến mật điện một chuyến.”
“đã biết, ba.” Càn La Nạp cùng Khôn La Đạt đồng thanh đáp lời rồi dọc theo hành lang gấp khúc vội vã mà chạy chậm rời đi.
Nhìnhai thân ảnh nho nhỏ biến mất ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc, Thích Già Thát Tu thu hồi ánh mắt rét buốt. Hai cái tiểu tử cánh đã mọc chắc chắn rồi hay sao mà dám cư nhiên ăn gan báo gan hổ dám lừa gạt hắn. Lần này trở về liền đem hai đứa tiến vào hang đá tuyết sơn, không bắt chúng đem Mật Tông tu nửa năm cũng đừng nghĩ tha cho bọn chúng!
Tầm mắt dừng ở khuôn mặt trắng bệch của nữ nô, trên má đã có dấu hiệu của tử vong, mi tâm của hắntỏa sự thương xót đau lòng, từng giây từng phút như muốn đốt cháy trái tim hắn.
Từ lần hạ quyết định với Vương, hắn sẽ không sinh ra nửa phần oán trách. hắn chỉ thống hận chính mình thất trách, cư nhiên để kẻ ám sát trà trộn vào chùa miếu!
Kéo xuống áo cà sa, đem nữ nô trong lòng ngực bọc thêm một tầng, hắn đi nhanh như bay hướng phía hành lang hẹp u tối gấp khúc bên phải mà tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.