“Ta hướng Phật tổ thề nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của tỷ tỷ.” Đa Cát thay đổi ánh mắt nhìn nàng rồi trịnh trọng cam đoan. Bỗng nhiên vẻ mặt hắn trở nên có chút lo sợ bất an, “Tỷ tỷ, đệ… đệ nghĩ là cần phải thẳng thắn thành thật nói cho tỷ biết một việc.”
“Chuyện gì vậy?” La Chu thuận miệng hỏi, chứ nàng lại có chút buồn ngủ, phía trước là ấm lò, đằng sau cũng là ấm lò, thật khó cho nàng không khỏi díp mắt ngủ khì.
“Đệ… đệ thẳng thắn nói thật thì tỷ… tỷ đừng tức giận được không?” hắn nói ấp a ấp úng như đứa bé phạm sai lầm mang mấy phần cẩn thận cùng sợ hãi.
“Trước tiên đệ cứ nói ra là chuyện gì đi đã.” La Chu chớp chớp mắt mở to hai mắt cảnh giác, nhìn người hắn từ trên xuống dưới mà đánh giá. Khuôn mặt Đa Cát toát vẻ khiếp đảm, có xấu hổ, có lo lắng, này… Chẳng lẽ hắn làm chuyện gì thực sự có lỗi với nàng ư?
Răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, mất một lúc đắn đo cuối cùng Đa Cát mới lắp bắp nói: “thậtra… thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Chính là… Chính là…” hắn lại dừng một hồi lâu rồi giống như cuối cùng hạ quyết tâm khóe môi nhếch lên nụ cười như đã thông suốt, “Khi đệ vừa thấy Ngân Nghê tiến vào nhà lao liền bị dọa đến mức nhảy dựng lên, đệ nghĩ là nó đến ăn thịt chúng ta. Kết quả nó không thèm quan tâm đến đệ, chỉ cúi thấp đầu ở bên trong nhà lao không ngừng ngửi ngửi đánh hơi, đôi mắt màu xanh của nó dần biến thành màu đỏ tươi, miệng chảy đầy nước dãi, bộ dáng càng ngày càng hung ác đáng sợ. Đệ sợ nó phát cuồng lên sẽ cắn đệ và tỷ nên muốn ôm tỷ tỷ đi trốn, nhưng nó lại đột nhiên đem ổ chăn kéo qua một bên ngay lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-the-muon-xoay-nguoi/1542205/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.