Trên nóc nhà cao nguyên, nhận người khi dễ, ngày ngày sống trong lo sợ; chạy trốn tới Trung Nguyên lại ăn bữa nay no bữa mai, cũng cùng một cuộc sống ngày ngày lo sợ. Thế giới lớn như vậy, rốt cuộc đâu mới là nơi nàng có thể yên tâm mà sống? Đời này liệu có thể tìm được một người đàn ông cùng nhau sống một cuộc sống ấm áp bình thường hay không? Chưa có lúc nào, La Chu lại nhớ cái xã hội pháp chế hòa bình thế kỷ hai mốt như vậy. Ông trời ơi là ông trời, lão tử rốt cuộc có thù gì với ngươi, ngươi mới có thể cho lão tử xuyên tới cái thế giới hắc ám hỗn loạn này!
Trong lòng nàng bốc lên một cảm giác tuyệt vọng bi phẫn, nàng gắt gao nhìn bóng dáng người không ngừng nhảy múa kia, giống như muốn cắn nát nó ra vậy. Con mẹ nó, chính là nghệ nhân đáng ghét này hủy hoại hi vọng của nàng! Vì sao không chờ nàng chạy tới Trung Nguyên rồi mới phát hiện ra sự thật tàn khốc này? Vì sao phải dập tắt hy vọng xa vời chạy trốn tới Trung Nguyên của nàng? Có biết loại hành vi này cực độ tàn nhẫn và không đạo đức tới mức nào không?
Đôi mắt không ngừng phun ra lửa oán hận, giống như muốn đem nghệ nhân đáng giận kia đốt thành tra bụi. Ngũ quan của chiếc mặt nạ da dê trắng không ngừng hiện lên rõ ràng trước mắt, rõ ràng tới mức làm cho nàng hoảng hốt. Bên tai tựa như đang có tiếng đao kiếm không ngừng va chạm, tiếng ngựa hí đầy phẫn nộ, tiếng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-the-muon-xoay-nguoi/1542177/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.