Chương trước
Chương sau
Chẳng lẽ thính giác của nàng đã cháy sạch sau cơn sốt? Cầm thú Vương lại tự mình đút thuốc cho nàng? Việc này quả thực so với chuyện mãnh thú Thích Già Thát Tu tặng chăn cho nàng dưỡng bệnh còn rợn người hơn! Làm cho người ta sợ hãi khủng khiếp!
"Đúng vậy a." Cách Tang Trác Mã nhớ lại nói, "Khi đó mỗi đút thuốc vào miệng, La Chu a tỷ đều phun ra, căn bản không có cách nào chữa bệnh, ta gấp đến mức phát khóc."
"Ta phun thuốc?" Nàng không tin nhíu mày.
"Ân." Cách Tang Trác Mã gật đầu như chém đá chặt sắt.
La Chu im lặng, nhớ tới cảm giác đắng muốn giết người trong lúc bị nướng bởi hơi nóng. Nàng vì sợ đắng chết mà kiên quyết kháng cự mấy lần. Này. . . . . .Có tính là gieo gió gặt bão không? Sự hối hận cuồn cuộn trong lòng nàng, hận tới mức không thể lập tức lấy dao mổ bụng.
"Sau đó Ngân Nghê mời Vương tới, Vương chủ động cầm chén đút thuốc cho La Chu a tỷ. Lúc ấy không chỉ ta, mà ngay cả tùy tùng bên người Vương cùng Thích Già Thát Tu đều sợ ngây người." Khuôn mặt Cách Tang Trác Mã tỏa ra một chút ánh sáng tự hào, "La Chu a tỷ, tuy rằng Vương thực khủng bố, nhưng thân là ngao nô có thể được một người giống như thánh thần tự mình rót thuốc, vinh quang này thật sự là vô cùng to lớn."
Nhìn biểu hiện hưng phấn giống như trúng xổ số của Cách Tang Trác Mã, La Chu không chỉ không có cảm giác vinh hạnh lớn lao, mà ngược lại cảm thấy lạnh hết sống lưng. Một cỗ khí lạnh từ bàn chân dâng lên, men theo cột sống leo lên trên, sau gáy thậm chí cả đỉnh đầu đều cứng lại. Nàng thật sự khó có thể tưởng tượng được hình ảnh cầm thú Vương đút dược cho mình.
"A nha, nói chuyện sau, thuốc đều lạnh hết rồi." Cách Tang Trác Mã bỗng nhiên thốt lên, vội vàng đưa tay lấy chén thuốc cạnh đó, thân thiết nói, "La Chu a tỷ, nhanh uống thuốc đi."
Mùi thuốc đắng nồng đậm đột nhiên tiến vào trong mũi, nước thuốc màu nâu bập bềnh thành những gợn sóng xuất hiện trước mắt. Ngũ quan thanh tú của La Chu nhăn thành một khối, nhanh chóng ngả đầu về phía sau, tạo thành một độ cong kỳ dị trên lưng Ngân Nghê.
Nàng không sợ trời, không sợ đất, không sợ bị cha mẹ coi thường vứt bỏ, không sợ đánh nhau cô lập, không sợ bị xuyên qua dị thế trở thành ngao nô hầu hạ, không sợ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chỉ có duy nhất là uống thuốc Đông y, từ nhỏ nàng đã rất sợ rồi.
Trước đây nàng sợ uống thuốc Đông y, là bởi vì nước thuốc vừa đắng vừa chát. Lúc còn nhỏ sau mỗi lần uống thuốc Đông y, mỗi một ngụm thuốc đắng nuốt vào đều như quét sạch toàn bộ mọi suy nghĩ ẩn giấu trong trái tim nàng, cảm thấy như nước đắng kia chảy vào không chỉ là cổ họng cùng dạ dày của nàng, mà còn chảy vào trái tim nàng, chảy vào từng mạch máu, từng tế bào trong cơ thể. Một chén thuốc vào bụng, cả người trong ngoài đều như ngâm trong nước thuốc, đắng tới mức làm cho nàng muốn khóc.
Nàng chén ghét cái loại cảm giác đắng chát không chịu nổi này, càng chán ghét mình yếu đuối vô dụng. Cho nên, từ khi nàng bắt đầu cuộc sống một mình đến giờ, cho dù là sinh bệnh nàng cũng đều sử dụng thuốc tây. Chẳng sợ truyền dịch hơn mười ngày, mặt cũng sẽ không nhăn lấy một cái. Trong lúc hôn mê, bị ép uống thuốc, nàng không thể nào kháng nghị, cũng không có sức phản kháng. Nhưng hiện tại đã thanh tỉnh, muốn bắt nàng ngoan ngoãn uống thuốc sao, nàng chỉ có thể tặng cho hai chữ ──đừng hòng!
"Trác Mã, ta đã hồi phục rồi, không cần uống thuốc." Nàng ngượng ngùng nói, cẩn thận đưa tay ngăn cách bát thuốc với miệng.
"Không được, thầy thuốc nói, sau khi La Chu a tỷ hạ sốt, còn phải uống thuốc này hai ngày nữa mới hết bệnh." Cách Tang Trác Mã quả quyết bác bỏ. Đối mặt với sự kháng cự rõ rệt của La Chu, tinh thần hưng phấn mới vừa rồi của nàng liền biến mất. Thì ra mãnh thú Liệt Thích Già Thát Tu kia nói đúng, La Chu a tỷ trong lúc hôn mê nôn thuốc ra, chính là vì nguyên nhân ghét bỏ thuốc đắng.
Còn phải uống hai ngày? Dù chỉ nửa ngày nàng cũng không muốn! La Chu nghe được mà hết hồn, cẩn thận đẩy bát thuốc cách miệng mình thêm một chút, cười nói lấy lòng Cách Tang Trác Mã,"Trác Mã, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng mà ta thật sự rất khỏe. Không tin, ngươi sờ xem!" Đầy chén thuốc ra, nàng kéo tay Cách Tang Trác Mã tới trán của mình, "Có phải không nóng chút nào đúng không?"
Lòng bàn tay chạm vào chiếc trán trơn bóng chỉ có chút hơi hơi ấm áp, đích xác là không có phát sốt. Chỉ là ──
Cách Tang Trác Mã chần chờ nhìn đôi mắt nịnh nọt sáng ngời, đầy trong mong của La Chu, lại nhìn qua bát thuốc trên tay, chần chờ một lát, khẽ cắn môi, kiên quyết đưa bát thuốc tới mặt La Chu một lần nữa.
"La Chu a tỷ, cho dù không sốt, cũng phải nghe lời thầy thuốc uống thuốc mới được!"
Không cần đâu? La Chu đưa mắt nhìn vẻ mặt kiên định không thể thay đổi của Cách Tang Trác Mã, lại nhìn xuống bát thuốc đưa tới bên miệng, lòng dần chìm vào tuyệt vọng, nét mặt nhăn lại như cái bánh bao lớn.
Trong phim từng có cảnh rít gào hất tay đánh bay bát thuốc, nàng sống hai mươi năm, còn chưa từng làm chuyện kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa hành động này nhất định sẽ làm tổn thương một người thực sự quan tâm đến mình, nàng thật không đành lòng; còn cầm lấy bát thuốc, nín thở uống ực một ngụm, cái loại cảm giác cả người ngâm trong nước đắng này thật sự quá khó chịu, giống như đối xử quá mức tàn nhẫn với chính bản thân mình, nàng cũng không thể nào ra tay được. Nhất thời, nàng lâm vào thế khó xử, đấu tranh tinh thần kịch liệt.
"La Chu a tỷ, uống nhanh đi, thuốc sẽ lạnh, công hiệu sẽ yếu đi." Bên tai tiếng thúc giục trong trẻo như tiếng chim sơn ca của Cách Tang Trác Mã.
"Trác mã, ta. . . . . ." La Chu xấu hổ mà liếc Cách Tang Trác Mã một cái, rồi cúi đầu, má ửng đỏ, lí nhí nói ra sự thật, "Ta sợ. . . . . .Sợ đắng. . . . . ."
Cách Tang Trác Mã sửng sốt, khóe môi lập tức nâng lên. Ha ha, La Chu a tỷ thật đáng yêu nha. Nàng cố ý giả bộ giáo huấn: "La Chu a tỷ, ngươi không thể trẻ con như vậy được, vì sợ đắng nên không uống thuốc? Nếu ngươi không uống, cẩn thận Vương sẽ tới đây đút thuốc nga."
"Cô gái xấu xa này, đừng có làm ta sợ." La Chu dẩu miệng, có chút làm nũng nói.
"Ai nói là nàng ta hù dọa ngươi."
Cách Tang Trác Mã chưa trả lời, một giọng nói trầm khàn lạnh lẽo lại mang theo chút tươi cười liền xuất hiện tiếp lời. Tiếp theo đó, một người đàn ông dẫn theo hai con báo tuyết đi thong thả vào trong ngao phòng.
Thân hình người đàn ông cao ngoài hai thước lộ ra sự dũng mãnh hơn hẳn người bình thường, thân mặc áo gấm màu vàng thêu hoa văn rồng được tô điểm bởi da chồn đen, thắt lưng khảm hai phiến mã não màu đen, chân đi một đôi giày da màu đen cao tới ống chân. Cổ hắn đeo một chuỗi chín hạt châu, san hô, mã não, trước sau hông là một thanh trường đao cùng một đoản đao, toàn thân đều tỏa ra khí thế vô cùng tôn quý xa hoa.
Mái tóc nâu dày của người đàn ông xõa sau lưng, hai bên mai được tết thành những bím tóc và dùng những trang sức hình đầu lâu tinh xảo buộc lại, tai trái đeo một viên bảo thạch đỏ sẫm như màu máu. Làn da hồng sậm đúng đặc trưng của người cao nguyên, ngũ quan mạnh mẽ, khắc sâu như búa chặt dao khắc. Hắn cao ngạo như sư tử, tao nhã như báo tuyết, âm hiểm tàn khốc như kền kền. Mỗi một bước đi, sự nguy hiểm, áp bách cùng lạnh lẽo lại tản ra thêm vài phần trong không khí.
Lời nói xen vào vừa rồi, rõ ràng thuộc về người đàn ông đang thong thả đi vào phòng, cũng chính là người đã làm mẫu rót thuốc cho Cách Tang Trác Mã hai ngày trước, Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn.
"Vương. . . . . . Vương. . . . . ." Cách Tang Trác Mã sợ hãi nhìn chằm chằm kêu lên, sau đó liền nhanh chóng chuẩn bị quỳ xuống, trong lúc bối rối nàng lại quên mất tay mình đang cầm bát thuốc.
Vừa thấy bát thuốc sắp rơi xuống, Tán Bố Trác Đốn liền ra tay nhanh như điện, chuẩn xác đỡ được bát thuốc, tiếp đó hứng lại toàn bộ nước thuốc vãi ra trong không trung, không để sót một giọt.
"Xin. . . . . . Xin Vương thứ tội!" Sắc mặt Cách Tang Trác Mã đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cả người run rẩy. Thân thể hèn mọn cúi sát đất, trán đập thật mạnh xuống đất.
Tán Bố Trác Đốn đối với lời thỉnh tội của Cách Tang Trác Mã đang quỳ bên cạnh xem như không nghe thấy, bước tới ngồi cạnh bên La Chu. Thấy bộ dạng hóa đá của nàng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thản nhiên nói, "Heo, tỉnh rồi cũng muốn ta đút thuốc sao?"
A? A!
La Chu đầu tiên là mờ mịt, chớp mắt sau vì kinh hãi quá độ mà quên cả chớp mắt, tiếp đó như bừng tỉnh mà rơi lệ.
Cái miệng của Cách Tang Trác Mã thật sự là quá thối rồi, vừa mới nhắc tới cầm thú Vương rót thuốc, thì cầm thú Vương liền xuất hiện, đúng là không muốn người khác sống mà. Tim nàng như ngừng đập, răng cắn mạnh một cái, rồi cười nịnh nọt: "Tiện nô sao dám làm phiền Vương đút thuốc?" Để làm rõ, nàng đưa tay muốn đoạt đi bát thuốc trong tay Tán Bố Trác Đốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.