Trong phòng chỉ còn những lời đối thoại nhỏ nhẹ, ân cần đích mẫu từ tử hiếu (mẹ hiền con thảo),truyền vào tai ta. Cuối dãy hành lang, thị hầu qua lại đều trộm nhìn ta, sau lại trộm che miệng cười. Ta tức giận đi từng bước từng bước, vừa đi vừa trừng mắt nhìn họ. Có cái gì đáng buồn cười? Ta hẳn là bị người người khinh khi! Tay chân bị trói nghiền, ta thống khổ nghĩ chẳng lẽ về sau đều như vậy? Không thể nào... Không có khoa trương như vậy chứ? Nghĩ đến ngày sau, ta không nén nỗi bi thương mà kêu lên ai oán, nhưng miệng bị bịt chặt nên chỉ có thể ngô ngô kháng nghị. 
Rốt cục, Vương phi cũng đi ra. Một đòan tùy tùng thị nữ nhắm mắt theo sau, ngạo nghễ, hiên ngang mang theo làn gió thơm trong phòng đoan trang đi ra. Tiểu vương gia đứng phía sau cung kính,ánh mắt cư nhiên nhất nhất hướng về phía ta. Lòng đột nhiên nhảy dựng. Hỗn đản! Người này có đôi mắt đào hoa làm cho ta như có dòng điện chạy qua người. Vương phi bước thong dong ngang qua ta thì bỗng nhiên ngừng lại. Phía sau nàng, đám thị nữ, cũng tự nhiên ngừng lại. Nhất thời, ta trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Tuy rằng những người nhìn ta bộ dạng không tồi, nhưng vẫn khiến ta cực độ khó chịu. Nhìn cái gì vậy? Ta hung hăng nhất nhất quay về phía họ trừng mắt, nhất là đối với Vương phi. 
Vương phi lông mi hơi hơi nhảy dựng, kéo dài thanh âm nói: "Sanh nhi...." Tiểu vương gia trước mặt mẫu thân hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai/1910346/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.