Kim Muội tựa hồ lại bị bắt đến thị hầu ta, dù sao nàng căn bản cũng chưa từng rời khỏi ta.
Trần bá bận rộn, cũng thường bớt thời giờ đến xem ta, đối ta có rất nhiều điểm không yên lòng.
Hắn không yên lòng là đúng, ta mỗi khắc đều muốn chạy trốn, nghĩ muốn đem hết khí lực chạy khỏi Vương phủ đáng sợ này, chạy thoát cái vận mệnh làm nô tài.
Đáng tiếc, khi ta rốt cục có thể tự do xuống giường thì lại phát hiện ngòai sân có rất nhiều gia đinh canh gác. Khỏi cần phải nói, nhất định là tiểu Vương gia sai đến.
"Ăn cơm thôi, ngươi làm gì mà cứ trèo lên cây mãi thế!" Kim Muội đứng dưới tàng cây ngửa đầu hô.
Ta trèo xuống phủi phủi quần áo bẩn một chút. Trèo cây không phải vì ngoạn, mà là vì xem xét địa hình hảo để tìm cách chạy trốn. Bất quá ta không nói cho Kim muội biết.
"Hôm nay có rất nhiều thức ăn ngon, đều là món ngươi thích ăn." Từ lúc ta bất hòa với Kim Muội, nàng thành thói quen tự quyết định mọi chuyện.
Ta một bên cúi đầu ăn cơm, nàng một bên ngồi gắp thức ăn vào trong bát của ta: "Ăn nhiều một chút, đừng để ăn không đủ no rồi nói ta không tốt với ngươi." Tính tình vẫn là giống với trước kia, nói không được hai câu, sẽ lộ thái độ chua ngoa ngay.
Vội vàng ăn hết cơm, ta buông bát, lẻn đến cửa sân, hứơng ra cửa viện vẫy tay một cái: "Côn Tử, đến đây!"
Côn Tử cũng là một tên nô tài, hắn mỗi ngày ở khu đất trống phía sau sân ngoại đùa giỡn côn, thoạt nhìn cũng khá lợi hại. Ta quan sát hắn một hai ngày, dùng những đồ vật trong phòng dụ hắn đến, để hắn mỗi ngày sau bữa cơm chiều dạy võ nghệ cho ta.
Ngày hôm qua, hắn vô cùng cao hứng đem một cái ngọc chỉ trấn sủy bỏ vào trong ngực rồi mới rời đi.
Những thứ tiểu Vương gia cấp cho cũng không phải hoàn toàn không có hữu dụng.
"Ngọc huynh, hôm nay làm gì mà chường bộ mặt "ác ôn" dữ vậy?" Viện này chỉ có ta không được đi ra ngoài, những người khác đều được tự do đi vào. Côn tử đối gia đinh đang canh gác đùa cợt một câu rồi mới tiến vào. Mẫu thân hắn là thị tì của Vương phi, cho nên thân phận cũng cao hơn những nô tài khác một chút, bình thường cũng không bị điều đi làm việc nặng nhọc.
Dù sao đồ vật xinh đẹp bài trí trong phòng cũng không ít, ta đem một miếng hồng ngọc móc ra cho hắn: "Đến đây, chúng ta hôm nay không phải luyện võ, ta muốn hỏi ngươi vài điều." Ta kéo hắn đến vách tường.
"Chuyện gì?"
"Có biện pháp nào giúp ta ra khỏi tiểu viện này không?"
Côn Tử vội vàng khoát tay nói: "Đừng đùa, Ngọc Lang huynh đệ, bộ ngươi không thấy có rất nhiều người canh giữ ở cửa sao? Ngươi còn muốn đi ra ngoài? Ngươi đi ra ngoài làm gì?"
Đương nhiên không thể nói cho hắn biết ta muốn chạy trốn. Ta vội nói: "Nơi này rất buồn."
"Việc này không cần nghĩ đến nữa, chủ tử nói, ai dám mang ngươi ra khỏi đây, liền đánh chết ngay lập tức. Ta còn muốn sống lâu một chút nữa mà. Ngươi rốt cuộc có học côn hay không? Không học ta đi trở về."
Ta giữ chặt hắn, ủ rũ nói: "Học, học....."
Hừ, một ngày nào đó ta học được hảo công phu, sẽ uy phong lẫm liệt xông ra khỏi tiểu viện này!
Mỗi ngày qua đi đều cực kì buồn chán.
Kim Muội tuy rằng ở cùng ta, chính là ta đã hạ quyết tâm không nói chuyện với nàng, buồn thì cũng chỉ có chịu đựng một mình.
Côn Tử vài ngày không có xuất hiện, nghe thủ vệ tiểu viện nói hắn bị sai đi làm ít việc. Ta chán đến chết ở trong tiểu viện chơi côn, nghĩ chính mình một ngày nào đó xưng bá võ lâm (em cứ đùa).
Tiểu Vương gia vì cái gì muốn đem ta nhốt ở đây?
Hắn cũng không đến xem ta?
Quên đi, vẫn là đừng có tới là tốt nhất, chịu không nổi cái vẻ cao cao tại thượng của hắn.
"Hì hì, người này đùa giỡn côn mà."
Nghe thấy thanh âm châm chọc, ta dừng vũ động gậy gộc lại, quay đầu nhìn lại cửa trước.
Một tên nam hài vẻ ăn không ngồi rồi đứng ở cửa tiểu viện, ăn mặc thực đẹp đẽ quý giá. Hắn xấp xỉ tuổi ta, nhưng lại có vẻ thực tinh tế.
Ta quay đầu nói: "Đùa giỡn côn thì sao? Ngươi muốn chơi à?"
Hắn xuy cười một tiếng, đánh giá ta từ trên xuống dưới: "Ta mà chơi à? Ta đã từng học qua cái này, đem côn cho ta." Hắn tiến vào tiểu viện, giật lấy cây gậy trong tay ta.
Nực cười!
Ta rụt tay lại, cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì muốn ta cho ngươi? Ngươi muốn chơi thì tự mình tìm gậy gộc đi."
"Ta muốn cây gậy của ngươi!"
"Không cho!"(giống bé con giành đồ chơi nhỉ?:))
"Phi!" Hắn cư nhiên đại phát giận, mắng: "Cẩu nô tài! Một thân rách rưới, ngươi cũng dám cùng ta đấu?"
Ta vẫn không chịu mặc bộ đồ mới tiểu Vương gia cấp cho, chết sống cũng muốn mặc nô tài phục bằng vải thô trước kia, cũng khó trách hắn nói ta một thân rách nát.
Nhưng... "cẩu nô tài" ba chữ này là thứ tối kỵ với ta.
Ta trợn mắt, quát: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi là cẩu nô tài rách rưới! Hừ!"
Đương nhiên, đối vời kẻ bừa bãi như vậy, ta chưa bao giờ khách khí. Lúc này liền giơ tay cầm gậy lên không nói không rằng đánh cho hắn vài cái. Đem hắn đánh cho ai kêu liên tục, co giò mà chạy.
Nghe tiếng hắn gào khóc thảm thiết dần xa, ta cuối cùng mới thở ra thật mạnh.
Đem gậy gộc ném xuống đất, ta trở về phòng uống nước.
Nếu tiểu Vương gia đến, nhất định cũng muốn đánh cho hắn một trận.
Kim Muội vừa vặn ở bên ngoài tắm trở về, vừa vào cửa liền hỏi ta: "Ngươi đã làm cái gì vậy? Ngoài cửa gia đinh nói ngươi lại gây chuyện, đánh ai?"
Ta không đáp lời, chạy ra sân tiếp tục đùa giỡn côn.
Ngay lúc đó, tiểu viện ngoại bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân của một đám người, hiển nhiên là hứơng lại nơi này.
Có người đột nhiên đẩy cửa, rất nhiều người tràn vào. Xiêm y màu sắc rực rỡ, tất cả đều là tơ tằm có thêu hoa văn.
Ta ngây người nhìn những kẻ không mời mà tới này.
"Đúng là tên này?" tiểu Vương gia mặt âm trầm hỏi.
Bên cạnh hắn là dáng sừng sững của kẻ ta vừa mới loạn côn đánh đuổi đi. Trên mặt thanh tú đầy lệ, nức nở chỉa vào người của ta, lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Chính là hắn!"
Nguyên lai là tới báo thù.
Thấy ta mặc trang phục nô tài, nam nhân kia hiển nhiên giận dữ, định bước tới đây bắt ta, tiểu Vương gia ngăn lại khuyên nhủ: "Đại ca đợi một chút, đừng sốt ruột, nếu như là Ngọc Lang mạo phạm, làm cho hắn dập đầu tạ tội là được rồi."
Nguyên lai là đại ca của tiểu Vương gia, đó không phải là Đại vương gia đấy chứ?
Đại vương gia sửng sốt, không nghĩ tới tiểu Vương gia sẽ ra mặt ngăn cản. Hắn tựa hồ đối với tiểu Vương gia có điểm kiêng kị, chịu đựng tức giận gật đầu nói: "Người của Cửu đệ, Cửu đệ xử trí đi."
"Cám ơn đại ca." Tiểu vương gia cười, quay đầu đối ta liền sa sầm mặt, trầm giọng hỏi: "Ngọc Lang, Phàm nhi là do ngươi đánh sao?" Hắn chỉ vào nam hài kia hỏi.
"Đúng là do ta đánh, thì đã sao?" Ta ngẩng cao đầu trả lới, cố ý làm cho tiểu Vương gia không thể thoái lui. (thách thức í mà:()
Tiểu Vương gia quả nhiên thay đổi sắc mặt, nén giận hỏi: "Ngươi đánh hắn? Ngươi có biết hắn là ai không?"
"Không biết."
"Hắn là thư đồng đắc lực nhất của Đại vương gia! (giời, tưởng gì, xì xì!)Ngươi ăn gan báo hay sao mà cư nhiên dám đối với hắn động thủ?"
Ta sửng sốt, từ trên xuống dưới đánh giá chính trang (chân chính, đoan trang O_o ặc!) ủy khuất đích Phàm nhi, cười ha ha, chỉ vào hắn nói: "Ta còn tưởng rằng đã đánh nhầm Đại Vương gia. Nguyên lai bất quá cũng là một tên nô tài. Ngươi cũng là nô tài, cần gì phải mắng ta là cẩu nô tài? Xứng đáng xứng đáng! Thiếu tự trọng." (chửi đắc hảo a~!:))
Nhất thời, toàn bộ mọi người ngây ngẩn cả người.
Tiểu Vương gia tỉnh táo lại sớm nhất, hắn hôm nay tính tình thật sự tốt a, cư nhiên còn cười được, nói với ta: "Ngọc Lang, ngươi không nên nói bậy, ta thật muốn nổi nóng với ngươi. Nhanh lên dập đầu với đại ca cùng Phàm nhi nhận sai, chuyện này coi như xong."
(nghi Phàm nhi nì là í í của Đại Vương gia wá!:))
Ta thu khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng nói: "Tiểu Vương gia, ta nếu dập đầu với cái tên dám mắng ta là cẩu nô tài này, không bằng tìm một vách tường đập đầu còn tốt hơn."
Nhất thời, mỗi người giống như nghe phải cái gì đó cực kì phản nghịch, đều hít một hơi thật sâu.
Tiểu Vương gia sắc mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển tím, dậm chân nói: "Phản rồi phản rồi, ngươi càng ngày càng không biết lễ độ. Người đâu! Lấy roi đến đây, để ta hảo hảo dạy dỗ hắn."
Phàm nhi kia thật sự thông minh, lặp tức lau nước mắt, vội chạy đi đâu đó, chỉ chớp mắt đã tìm được cái roi, nhất định muốn tiểu Vương gia giúp hắn hả giận.
Tiểu Vương gia đem roi cầm ở trong tay, trầm giọng nói: "Ngươi quỳ xuống, dập đầu."
Ta thẳng tắp đứng, cổ cũng là cứng rắn không động đậy.
Xoát xoát hai cái, roi quất xuống, trên lưng áo rách hai đường. Một trận hỏa lạt ồ ạt kéo tới. Ta run rẩy hai cái, đầu gối vẫn đứng thẳng tắp.
Tất cả mọi người nhìn cảnh này, ngay cả Phàm nhi cũng hả hận, chỉ kém không cười ra thành tiếng.
"Ngươi rốt cuộc có chịu dập đầu hay không?" Tiểu Vương gia vừa quất hai cái liền thu tay lại, tựa hồ có điểm không hạ thủ được, lại để ý không có cách nào cùng Đại vương gia nói chuyện công đạo, do dự một chút, lại đem roi phất lên.
Phía sau, một bóng người bổ nhào tới, quỳ gối dưới chân tiểu Vương gia.
"Chủ tử, cầu người từ bi, trên người hắn vết thương vừa mới hảo!" Nguyên lai là Kim Muội.
Nàng một bên cầu một bên khóc như thể nếu ta bị đánh thêm một roi nữa thì sẽ chết không bằng: "Chủ tử, cầu người tha hắn, người cũng biết, hắn tính tình rất khờ khạo."
"Cút ngay!" Tiểu Vương gia vừa lúc tìm được một chỗ thích hợp để phát tiết, giơ roi lên cư nhiên hung hăng quất vào người Kim Muội: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám lên tiếng xin cho hắn?"
Rõ như ban ngày, cư nhiên lại ngược đánh một tiểu nha đầu không hề phạm sai lầm.
Ta bỗng nhiên chấn động, hét lớn: "Dừng tay!" ta cố lao vào để ngăn cản, lại bị hai bên gia đinh ngăn lại.
Tiểu Vương gia nghe thấy tiếng thét của ta, ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái.
Ánh mắt kia, cư nhiên mang theo phẫn hận cùng ghen tị, làm cho trong lòng ta cả kinh.
Hắn cắn răng nói: "Ngươi hiện tại thật có phản ứng?" Hắn cố ý đem roi giơ lên cao nhất, hung hăng hướng Kim Muội quất mạnh.
Kim Muội kêu thảm một tiếng, quỳ trên mặt đất cúi đầu, móng tay bấu chặt xuống đất.
"Kim Muội, ngươi có sao không? Mau tránh ra đi!" Cố không quan tâm đến tân lo hận cũ, ta lo lắng đối Kim muội kêu to.
"Ngươi thấy rõ chưa, đây mới đúng là bổn phận của nô tài." Roi giống như hạt mưa liên tiếp hạ xuống, tiểu Vương gia dường như muốn thị uy với ta: "Nàng là nô tài của ta, cho dù bị ta đánh chết, cũng là số mạng của nàng."
Nghe ngữ khí của hắn, cư nhiên giống như muốn đem Kim Muội đánh chết.
Ta mở to hai mắt, ngực đau nhức dữ dội, ngay cả thở cũng không thở nổi. Rốt cục, ta quát: "Không cần đánh, ngươi không phải là muốn ta dập đầu sao? Ta dập cho ngươi xem!"
Ta lúc này hướng Phàm nhi quỳ xuống, trừng mắt nhìn hắn nói: "Đến đây, ta cho ngươi xem kẻ cùng thân phận nô tài với ngươi dập đầu!" (đến lúc này vẫn còn ráng chửi một câu, hả dạ!)
Phàm nhi thấy thần thái của ta, sợ tới mức co rụt lại.
Vì thế, ta khí khái ngẩng đầu lên. Trước mắt Kim Muội máu chảy đầm đìa trên lưng lúc ẩn lúc hiện, ta cắn răng muốn đem cảnh tượng này xóa khỏi đầu, kính cẩn quỳ xuống dập đầu.
Trong viện quanh quẩn thanh âm nặng nề của cái trán ta đập vào đất, rất nhanh, chỗ va đập xuất hiện vết máu tươi.
"Không cần dập." Tiểu Vương gia ném roi, chạy tới kéo tay của ta.
Ta đột nhiên ngẩng lên rống lớn với hắn: "Ngươi không phải thích nhất xem ta dập đầu sao? Ta dập đầu cho ngươi xem!" Ta không chịu đứng lên, càng cúi đầu đập mạnh xuống đất.
Chẳng những người bên cạnh, ngay cả tiểu Vương gia đều bị ta dọa, chân tay luống cuống địa nhìn ta.
Ta điên cuồng đập đầu xuống đất, chỉ hy vọng đem mình đập chết cho rồi.
Sống như vậy phỏng có ích gì?
Mọi người đều cho rằng ta vốn dĩ là một tên nô tài, có thể tùy ý giẫm lên vũ nhục, hơn nữa không cần có lý do.
Phía sau, một cánh tay cường kiện bắt lấy ta, đem ta túm dậy. Kia là một nam nhân tuổi còn trẻ, ăn mặc đẹp đẽ, cao quý, rất giống tiểu Vương gia. Hắn đem ta túm đứng lên, giao cho gia đinh đứng phía sau, phân phó nói: "Dập đầu tốt lắm, đừng để gây thương tích cho chính mình."
Khi ta còn chưa tỉnh ngộ hắn vì cái gì có lòng tốt như vậy, hắn đã quay đầu đối tiểu Vương gia cười nói: "Người này thật thú vị. Cửu đệ, ta xem ngươi vị tất cố sức bắt hắn quy phục, chi bằng đem hắn tặng cho ta như thế nào? Ta lấy hai tiểu tử tuyệt đỉnh bộ dáng cùng ngươi trao đổi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]