Ta trơ mắt nhìn người nhà rời đi, một mình bị bắt ở lại Cửu vương phủ. 
Không, không! Ta không muốn ở lại! 
Gia gia không cần ta, vì cái gì ngay cả mẫu thân cũng không thương ta. Phụ thân cư nhiên còn an ủi ta nói tiền đồ là ở chỗ này, giống như ta làm người hầu cho tiểu Vương gia chính là làm đại quan không bằng. 
Bọn họ đều mong chờ ta theo tiểu Vương gia sẽ có được nhiều thứ ưu đãi. 
Chẳng lẽ ta có thể nhận được ưu đãi từ tiểu Vương gia? 
Chỉ sợ chỉ có lo lắng với phiền não mà thôi. 
Cả nhà ta vừa đi, tiểu Vương gia phi thường nhanh chóng đã biết ta ở trong thư phòng của hắn làm "chuyện tốt", còn cho đòi Trần bá lại hỏi. 
"Trần bá, lúc ta không có trong Vương phủ, Ngọc Lang đã làm những gì?" 
Trần bá liếc nhìn ta một cái. Ta khóc không ra nước mắt nhìn Trần bá, hy vọng hắn khẩu hạ lưu tình. 
"Cái này.... Hạ công tử ở trong Vương phủ rất hảo, cũng không nháo đại sự gì." Trần bá cẩn thận xem xét ta, nuốt nước miếng: "Chính là.... không cẩn thận đập hư bình phong bằng ngọc lưu ly được ngự ban ở tiền thính, còn có ở hậu hoa viên giàn liên hoàng thúy ngọc vốn thường ngày xanh biếc, cộng thêm bộ bát song sắc bạch long phượng của chủ tử, cũng...chỉ còn một cái ; nương nương mỗi lần đến tất ngắm trân châu cẩm tú nhưng mà..."(hok bik em phá bằng cách nào mà *pro* thế nhỉ???) 
Ta vừa nghe vừa giương mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai/1910293/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.