Từ đó về sau, tiểu Vương gia quả nhiên mỗi ngày ở trong Vương phủ, không bước ra ngoài nửa bước. 
Ta mừng rỡ cao hứng, muốn hắn lúc nào cũng khắc khắc bồi bên người ta: "Dù sao trong Vương phủ cũng không thiếu ăn thiếu mặc, lại có nhiều người hầu hạ như vậy, lại không cần làm việc. Sanh nhi, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên rồi còn gì, có đúng hay không?" 
Tiểu Vương gia cười nói: "Đúng, đúng, quan trọng nhất là trong Vương phủ có một thiên hạ đệ nhất anh dũng là Hạ Ngọc Lang a." 
(nhìn hai đứa này khanh khanh ta ta, tình chàng ý thiếp đến phát ghét a~ tủi thân wá đi!!!!!!!!) 
Hắn đã nhiều ngày luyện kiếm cho ta xem, may mắn mùa đông ánh mặt trời không gay gắt, nếu không khi mặt trời đã lặn, đầu tiểu Vương gia nhất định sẽ bị cháy mất. 
Ta nhìn hắn khi cười rộ lên ánh mắt như tỏa sáng, khẽ lay lay cánh tay hắn: "Sanh nhi..." 
"Ân?" 
"Ngươi hiện tại ở lại trong Vương phủ tu tâm dưỡng tính, như vậy cũng có nghĩa là không cần ra ngoài làm công vụ, đúng không?" (thật sự *lo lắng*) 
"Đúng." 
"Vậy ngươi cũng không cần sáng sớm kỵ mã xuất môn, đúng không?" (vẫn đang *lo lắng*) 
"Đúng." 
"Kia...." Ta chớp mắt, ngửa đầu nói: "Ta cũng có thể thượng ngươi một lần nữa?" (lòi đuôi hồ ly rùi đấy~*ngoe ngoẩy*) 
"Thượng ta?" Tiểu Vương gia cũng chớp mắt, giống như nghe không hiểu lời ta nói. 
Cư nhiên dám ở trước mặt ta giả bộ hồ đồ? 
Ta sầm mặt, hung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai/1910275/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.