Cố Minh Châu kéo va li ra khỏi sân bay, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.Cố Yên đứng trước mặt chị, không biết phải làm thế nào, cúi đầu đến tộinghiệp. Thấy vậy, Lương Phi Phàm khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Lý Vi Nhiênđưa hai chị em lên xe.
Lý Vi Nhiên lái xe, Cố Minh Châu ngồicạnh, hai người họ nói chuyện. Cố Yên ngồi hàng ghế sau, nhỏ nhẹ hỏi:“Chị… gần đây có bận lắm không?”
Cố Minh Châu không quay đầu lại, bình thản trả lời: “Bận.”
Lương Phi Phàm cảm thấy cô hơi run khi hỏi chị gái mình, không đành lòng, anh cười, hỏi thêm: “Bận việc gì thế, việc đấu thầu đúng không?”
Cố Minh Châu không trả lời, chỉ cười cười, nếu tập đoàn nhà họ Lương rút khỏi cuộc đấu thầu này thì việc này cô chắc thắng.
Qua gương chiếu hậu, cô nhìn người tình của em gái đầy ẩn ý, và thế là thỏa thuận ngầm giữa hai người đã được ký kết. Anh sẽ rút khỏi cuộc đấu thầu này, còn tôi sẽ canh chừng em gái tôi hộ anh.
Đạt được mụcđích, cô quay ra nhìn vào gương xe, chỉnh lại vẻ mặt, rồi vui vẻ nói với em gái: “Chị ngồi máy bay hơn mười tiếng cũng mệt lắm rồi, chi bằngchúng ta về nhà cha ăn bữa cơm cho vui, được không Tiểu Yên?”
Cố Yên vui sướng gật đầu: “Vâng!”
Lý Vi Nhiên ngồi nghe mà cũng phải thở dài, haizz, miếng thịt mỡ ngon lạitự dâng cho mèo, nụ cười của Cố Yên đúng là đáng giá cả một quốc gia.
Sáng hôm sau, tại Lương thị.
Hôm nay Tổng giám đốc Lương Phi Phàm vô cùng tức giận. Điểm này cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/203967/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.