Trời dần tối, những cơn gió lạnh trong đêm đông đập vào cửa sổ. Thần sắc của Lương Phi Phàm thay đổi liên tục. Cho dù Cố Minh Châu cố tỏ ra cứng rắn, nhưng sau lưng vẫn toát mồ hôi đầm đìa. Đột nhiên cô thấy khâmphục em gái mình, bởi đối diện với Lương Phi Phàm cả ngày là một chuyệnđáng sợ làm sao!
“Thời gian và sự chia ly là phương thuốc hữuhiệu để anh bình tĩnh lại. Tôi hiểu ý nghĩa của việc Cố Yên bỏ đi là như vậy. Tôi không biết anh có cùng suy nghĩ với tôi hay không. Tôi về đây, anh cứ suy nghĩ kỹ đi.” Nhìn thấy Lương Phi Phàm trầm tư, Cố Minh Châuquyết định rút lui, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lát sau Trần NgộBạch gõ cửa vào, lặng lẽ ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm, lặng lẽ nhìnngười đàn ông mà cậu ta tín phục nhất trên đời.
Không khí trongphòng nặng trĩu, Trần Ngộ Bạch bình thường nổi tiếng là người biết kiềmchế, nhưng giờ đây ngay lập tức có thể nổi nóng, tung hê mọi thứ. Anh ta không xác định được anh cả sẽ làm gì tiếp theo. Việc không xác địnhđược này khiến anh ta càng như ngồi trên đống lửa. Nhưng anh ta là mộtthuộc những người trong ban giám đốc của Lương thị, là anh em cùng vàosinh ra tử của Lương Phi Phàm, lúc này đây, anh phải làm cái gì đó.
“Chú ba!” Lương Phi Phàm sốt ruột châm một điếu thuốc, hít một hơi, rồi dụi tắt.
“Dạ?”
“Lại ép giá của Hồng Cơ xuống hai mươi phần trăm nữa, dùng vốn dự phòng củaLương thị. Ngày mai, trước khi trời tối, anh phải ngồi trong phòng giámđốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299319/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.