“Chị muốn em đến công ty giúp chị một tay.” Nhấp ngụm cà phê, Cố Minh Châu đi thẳng vào vấn đề.
“Nhưng em không biết kinh doanh.” Cố Yên do dự.
“Không biết thì học, chẳng có ai sinh ra đã biết kinh doanh cả. Chị cũng phảihọc mới biết được chứ!” Cố Minh Châu vừa nói vừa cầm dao cắt miếng thịtbò.
“Nhưng chị, chẳng phải chị đang làm rất tốt đó sao?” Ở thành phố C này, Cố Minh Châu nổi tiếng là một dữ doanh nhân thành đạt, tuyquy mô không thể nào so được với tập đoàn Lương thị hùng mạnh, nhưngcũng là một trong những doanh nghiệp lớn của thành phố.
“Em đãbao giờ nghe thấy cụm từ “giậu đổ bìm leo” chưa hả? Cố Minh Châu đặt dao xuống: “Cha vừa mới bị ốm mà đã có bao nhiêu kẻ muốn ăn tươi nuốt sốngVi Bác. Chị muốn có một người đứng đằng sau để không ai dám chọc vào.”
“Chị! Cha sẽ không sao đâu.”
“Thật là ngây thơ!” Cố Minh Châu lườm em gái một cái, con người ai chẳng phải chết, nếu cô cứ như Cố Yên mải sống trong truyện cổ tích thì cha vừanằm xuống công ty cũng lập tức rơi vào tay kẻ khác.
Cố Yên cúi đầu, lí nhí: “Em làm sao trở thành người không ai dám chọc vào được?”
“Đánh chó phải ngó mặt chủ, dựa vào mối quan hệ của em với Lương Phi Phàm thì ai dám động đến Vi Bác cơ chứ?” Cố Minh Châu thản nhiên nói.
“Chị… em với anh ấy chia tay rồi.” Cố Yên vừa buồn vừa tủi vì chị cô lại ví cô với “cẩu”?
“Đừng có đem mấy chuyện giận dỗi trẻ con đấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299293/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.