Ra khỏi nhà, cô nhất quyết không để anh đưa về, mà tự bắt xe đi siêu thị rồi mới về, mua được bịch lớn bịch nhỏ cô mới nhớ ra tay trái mình bịbỏng không thể xách đồ. Khó khăn lắm cô mới xách được chúng về tới chung cư, đang muốn đặt đồ xuống để nghỉ một lát, bỗng tay nhẹ bẫng, mộtngười nào đó đã nhanh tay xách đồ của cô.
Suýt nữa cô va vào người đó, mũi chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ngẩng lên, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Lương Phi Phàm.
“Anh nói tuần sau mới về mà?” Cô vui mừng ôm lấy cổ anh.
Chiều qua, trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của anh nói là đi công tác gấp, khoảng năm ngày thì về.
Lương Phi Phàm không trả lời, mặc cô vẫn ôm lấy mình, người anh có vẻ hơicứng nhắc, một tay xách đồ, tay kia cũng không ôm lấy cô. Cô ngước lênnhìn, sắc mặt anh lúc này rất khó coi.
“Anh sao thế? Công việc không thuận lợi à?” Cô quan tâm hỏi.
Anh lãnh đạm nhìn cô, một ánh nhìn khó đoán.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Không có gì, anh hơi mệt, về thôi.” Nói xong, anh xách đồ đi về phía trước.
Cô vừa mở cửa vào nhà, đang cúi xuống cởi giày thì anh đã ôm cô từ phía sau.
“Phi Phàm, giờ là buổi sáng!” Cô đẩy anh ra.
Lương Phi Phàm dường như không nghe thấy cô nói, anh vẫn ôm chặt lấy ngườicô, một tay lần mò xuống phía dưới kéo lệch chiếc quần tam giác, anhtiến sâu vào người cô từ phía sau. Do chưa chuẩn bị tâm lý, cộng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299289/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.