Lục Phất Trần vốn định nói đây không phải bức họa tông chủ đương nhiệm của Vọng Tiêu Tông, mà là sư tổ khai sơn. Nhưng ngay lúc đó, Cổ Dao nghe thấy tiếng động của cơ quan, thịt kho đầu sư tử nóng hổi của y được đẩy ra từ khe hờ giữa tường đá.
Y lập tức nhảy qua, trên mặt như điền hai chữ chữ thèm thuồng, móng vuốt đè lên đĩa thịt, hít hít vài cái, sau đó vùi đầu gặm. Tướng ăn của y chẳng khác gì lúc giữ hình người, mặt và cọng ria đều dính đầy nước sốt.
Lục Phất Trần ở bên cạnh nói gì, y cũng nghe không lọt tai.
Lục Phất Trần nhìn bộ dáng này của y, có đôi lúc còn cảm thấy, Cổ Dao và hồ ly thật ra cũng không có gì khác biệt.
Trước khi lên Thuyền Lớn, Cổ Dao đào rỗng túi trữ vật cũng không lấy ra được bao nhiêu linh thạch, hơn nữa tu vi của y cũng không đủ, sau rồi y nghĩ ra một chủ ý, nói: "Chỗ ta có một loại đan dược, có thể khiến ta hóa hình thành động vật mà không bị phát hiện, thế này đi, ngươi đưa ta lên, nói ta là sủng vật của ngươi, thế là ta trốn vé được rồi!"
Lục Phất Trần lúc ấy còn cảm thấy không ổn: "Nhỡ đâu bị phát hiện thì sao? Há phải vẫn bị đuổi xuống. Chỉ bốn vạn linh thạch thôi, ta giúp ngươi bỏ."
Cổ Dao đã cứu mạng hắn, cho nên dù phải bỏ rất nhiều linh thạch, Lục Phất Trần cũng vẫn sẵn lòng.
"Ta biết ngươi có tiền...... Nhưng mà, tu vi của ta đây cũng không đủ......"
Vậy nên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-phong-luu/962533/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.