“Anh, mấy loại hoa này bày ở đây mà anh cũng nhìn được?”
“Em muốn làm thế nào thì làm, tự mình quyết định đi.” Hiện giờ tâm tư của Trọng Lâm đâu còn ở đây nữa. “Bây giờ anh bận chút việc, em ở lạichút rồi tự về đi!” Trọng Lâm đứng dậy mặc khoác áo chuẩn bị đi.
“Anh, anh khoan hãy đi, em còn có việc chưa nói với anh không phải sao? Anh!” Trọng Lâm làm như không nghe thấy tiếng cô gọi.
“Hứ, cho dù anh không giúp em, tự em cũng có thể điều tra ra đượcthôi!” Dịch Thủy Tâm buồn bực vì anh cô cứ thế mà đi, dậm chân một cái,thề rằng chuyện này về sau tuyệt đối không đi nhờ anh giúp nữa.
Liên tiếp vài ngày, Trọng Lâm đều không thể gọi được cho Thu Ý Hàm,không biết có phải cô cố ý tránh mình hay không, hay là cô đã xảy rachuyện gì, làm anh lo lắng hơn cả chính là vế sau, nhìn thấy văn kiệntrong tay nhưng chẳng có tâm trí nào đi xem.
“Người anh em, hạng mục nào mà khó như vậy, ngay cả tài năng kinh doanh xuất chúng như cậu cũng không giải quyết được.”
“Lăng Tiêu, cậu về khi nào vậy, cũng không nói trước với tôi mộttiếng.” Trọng Lâm nhìn người vừa đi vào, muốn nở nụ cười một chút, nhưng đáng tiếc không thành công.
“Vài năm nay vui vẻ phong lưu ở nơi nào, ung dung tự tại đến mấy nămmà chẳng có chút tin tức.” Gặp lại bạn tốt đã mấy năm không gặp, TrọngLâm chế nhạo.
“Nào có cái gì vui vẻ đáng nói, tôi bị ông già tôi bắt sung quân đếnbiên cương, đâu phải cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nhau-mot-loi-hua/57934/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.