Hạ Khúc Yên sững sờ, tên này biết mình sống lại khi nào?
- Sao anh...
Tư Thiếu Kiệt nhìn cô, nước mắt lăn dài.
- Anh hối hận, thực sự hối hận, kiếp trước là do anh ngu muội, tin tưởng cô ta lại không để ý đến cảm nhận của em. Vì tin tưởng cô ta mà anh mất trắng tất cả. Bây giờ anh chỉ cầu xin em tha thứ cho anh, kiếp trước anh lỡ em rồi.
Hạ Khúc Yên nghe đến đây thì không thấy cảm động, ngược lại cô càng cảm kích Đường Lan.
Nhờ cô ta mà cô biết kiếp trước Tư Thiếu Kiệt có bộ mặt như thế nào.
Hạ Khúc Yên toan định mở lời, giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc vang lên sau lưng cô.
- Tư Thiếu Kiệt, cậu đụng chạm vợ người khác hơi nhiều rồi đấy.
Tư Quân Thành mặt đen lại, đằng đằng sát khí bước đến ôm lấy Hạ Khúc Yên vào trong lòng.
Tư Thiếu Kiệt khó chịu ra mặt, hắn lớn giọng.
- Chú, đây là cuộc trò của cháu và Khúc Yên, chú có thể...
- Xưng hô sao cho đúng!
Tư Quân Thành nổi giận nhìn về phía Tư Thiếu Kiệt, ánh mắt như muốn nuốt luôn người trước mặt.
- Tư Thiếu Kiệt, cậu đừng quên, cô ấy là vợ tôi.
Tư Thiếu Kiệt tức tối, tay nắm chặt thành quyền.
- Chú, chú không thích cô ấy thì đừng làm khổ cô ấy!
- Ai nói tôi không thích cô ấy?
Bất ngờ Tư Quân Thành nâng cằm Hạ Khúc Yên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Ưm ~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nhau-mot-doi-tu-tien-sinh-cuong-sung-vo/2605494/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.