Thấy anh tiến đến, cô muốn lùi lại nhưng cả người mệt nhoài. Não bộ đuối sức, trong khoảnh khắc cô không thể nhớ ra anh là ai.
Diệp Dương rũ mắt, cúi đầu nhìn người con gái trước mặt. Anh cao 1m84, trong khi cô lại quá.. lùn.
Cảnh Lam ngẩng đầu. Đôi mắt cô nhúc nhích, đậu lại trên mặt anh. Cô nghiêng đầu, dường như thấy hơi mỏi cổ.
Đôi môi mỏng hơi mấp máy. Không đợi Trần Cảnh Lam kịp nghĩ ra câu hỏi, Diệp Dương rút từ trong túi ra chiếc điện thoại, chìa trước mặt cô. Với Trần Cảnh Lam, nó rất vừa tay nhưng khi vào đến tay anh, nó trở nên cực kì nhỏ.
Nhận ra điện thoại của mình, Trần Cảnh Lam tròn mắt ngạc nhiên.
Diệp Dương nhìn cái bản mặt ngu ngơ kia, trong lòng âm ỉ chút bực bội. Từ lúc cô quay lại Milky Barkery để hỏi sợi dây chuyền, anh đã nhìn thấy điện thoại của cô bị bỏ quên. Chắc mẩm Trần Cảnh Lam sẽ tự động hỏi tìm nên Diệp Dương cũng không đả động đến. Nào ngờ cô lại cất công quay lại chỉ vì một món đồ chẳng hề liên quan. Tới tận lúc rời đi, Trần Cảnh Lam vẫn không nhận ra mình để quên điện thoại. Thật không biết não cô làm bằng gì. Đến con cá vàng còn có trí nhớ tốt hơn cô gấp mấy lần.
Diệp Dương trong lòng chẳng định lo chuyện bao đồng. Chỉ là anh đột nhiên nhớ ra, người con gái này thực sự hữu dụng trong một số việc.
- Cô để quên ở Milky Barkery.
Giọng anh không quá trầm cũng chẳng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nguoi-mot-tieng-yeu/2655948/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.