Trần Cảnh Lam bỗng nhiên giật mình. Cô thoát khỏi cơn mơ, nhìn sang chiếc điện thoại đang phát từng hồi chuông.
Nhanh thật! Trời đã sáng rồi!
- Dạ?
Trần Cảnh Lam nghe máy. Cô ngồi dậy, tựa người vào thành giường.
- Nghe Thiệu Ninh nói em bị bệnh. Thế nào? Đỡ hơn chưa?
Giọng Diệp Trình nhỏ nhẹ, êm ru.
Trần Cảnh Lam vẫn nhàn nhạt như trước:
- Em ổn, đỡ nhiều rồi.
- Ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đừng chạy lung tung!
Lại là cái giọng điệu anh cả!
Trần Cảnh Lam thở dài, vâng một tiếng. Cô dập máy, nhìn đồng hồ. Tám giờ ba mươi phút sáng. Thiệu Ninh chắc đã đến buổi thuyết giảng rồi.
Trần Cảnh Lam định trùm chăn nằm xuống, nào ngờ lại bị tiếng gõ cửa phá quấy. Cô không trả lời, tiện tay hẩy thanh gỗ trên tủ đầu giường xuống đất.
Vật dụng nhỏ xinh này cô đặc biệt chuẩn bị để đối phó với một người.
Thanh âm va chạm khiến người bên ngoài bị đánh động. Không chờ Trần Cảnh Lam mở miệng, cánh cửa liền bật mở.
Người con gái tóc cắt ngang vai, mặc chiếc váy dạ liền thân màu hồng phấn vội vã lao vào. Trên mặt, nét trắng bệch đã xuất hiện.
Trần Cảnh Lam vẫn nhàn nhã tựa người vào gối kê, không đáp.
- Con ngóc này! Định dọa chết chị à?
Cô ấy cúi xuống nhựa thanh gỗ nhỏ đặt lại lên bàn.
Trần Cảnh Lam xùy một tiếng:
- Em chẳng bảo chị vào phòng không cần gõ cửa rồi à? Chị Đinh Trang yêu dấu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nguoi-mot-tieng-yeu/2655926/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.