- Mấy người có còn để cho cậu ấy thở không?
Đông Huy nhắc nhở. Khi ấy, mọi người mới lần lượt tản ra.
- Anh Dương, để em cầm cho!
Trung Hoàng đón lấy chiếc áo dạ khoác ngoài từ tay Diệp Dương. Đông Huy không nói không rằng, ôm anh một cái thật chặt.
- Cậu về rồi!
- Ừ, về rồi!
Anh buông Đông Huy, quay người nhìn Lê Minh Trí đang đứng ngây ra ở cửa. Diệp Dương nhướng mày.
Cậu bật cười, bước từng bước thật lớn đến bên anh.
- Tưởng cậu ghét tôi rồi.
Diệp Dương biết năm ấy Lê Minh Trí cũng thích Trần Cảnh Lam, vậy mà anh lại nhẫn tâm cướp cô đi. Đã cướp đi rồi nhưng lại không chăm lo cho cô chu toàn, thậm chí còn ban tặng cô không ít đau khổ. Theo lí mà nói, Lê Minh Trí sẽ phải hậu anh thấu xương thấu tủy.
Lê Minh Trí chỉ nhún vai mà rằng:
- Ghét cậu rồi, tôi chơi với ai!
Diệp Dương cười lên mấy tiếng trầm thấp. Anh liếc mắt, nhận ra sự hiện diện của Phan Thiệu Ninh. Cô nhóc này chắc là đến đây để nói về chuyện của anh.
Thiệu Ninh biết mình bị phát giác, vội vàng đứng dậy:
- Em có việc phải đi trước, xin phép mọi người!
Cô vội vàng chạy khỏi, mặt mày đỏ bừng.
Diệp Dương rũ mắt, trầm ngâm. Thiệu Ninh chắc chắn sẽ tìm mọi cách giấu Trần Cảnh Lam việc anh quay về. Chỉ là lo sợ không biết sẽ giấu được bao lâu.
- Để mừng đại ca Dương trở về, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nguoi-mot-tieng-yeu/2655923/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.