Năm ấy, sau khi Trần Cảnh Lam trở lại Hà Nội cũng chỉ kịp bận tâm về chuyện của Diệp Dương. Những chuyện chưa nói cũng không ai dám hỏi đến. Bao nhiêu năm trôi qua, những điều tưởng chừng không được biết tới lại bắt đầu bị Diệp Dương khơi lên từng chút. Anh như muốn bóc tách từng phần trong mảnh quá khứ không mấy tròn trịa của Trần Cảnh Lam. Anh muốn biết năm ấy cô vì cái gì mà bỏ về quê lâu như vậy. Anh muốn biết xem còn chuyện gì mà bản thân chưa được tường tận. Quá khứ của cô cũng là quá khứ của anh. Nỗi đau của cô cũng là nỗi đau của anh. Năm năm rời xa Trần Cảnh Lam đã đủ khiến Diệp Dương như chết đi sống lại. Lần này trở về, anh nhất định khiến cô hạnh phúc, khiến cô tình nguyện quên đi quá khứ, cùng anh đi tới tương lai.
* * *
Trần Cảnh Lam ôm ghì con cá heo bông mà ngủ. Đến khi Thiệu Ninh vỗ vai lay người gọi dậy cô mới giật mình tỉnh giấc, đầu vẫn còn ê ẩm đau.
Trần Cảnh Lam xuống giường, vác tấm thân đã hồi phục được một phần thể lực đi chuẩn bị quân tư trang để đến học viện.
Ăn sáng xong, Trần Cảnh Lam bò ra sofa. Trong lúc chờ Đinh Trang đánh xe đến đón, cô tranh thủ chợp mắt thêm một lúc. Mùi kháng sinh nồng đậm len lỏi trong hơi thở, vẫn còn đọng lại hút dư vị nơi cổ họng.
Khoảng mươi phút sau, chiếc Lanrover đã đậu ngay trước cổng, vang lên vài ba hồi còi báo hiệu đứt quãng. Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nguoi-mot-tieng-yeu/2655911/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.