Lê Minh Trí á khẩu. Cái miệng sắc bén của Diệp Dương qua bao năm đúng là chẳng hề mòn đi, thậm chí nó còn sắc gấp mấy lần, tựa như thanh Katana có thể một nhát chém đứt gỗ.
Khi Trần Cảnh Lam bước vào cũng là lúc bầu không khí im lặng giữa ba người đàn ông bắt đầu lan rộng. Lê Minh Trí lại vùi đầu vào điện thoại tìm kiếm trò tiêu khiển. Diệp Trình vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng đã được đóng kín. Diệp Dương là trông nhàn nhã nhất. Anh ngồi uống trà, thỉnh thoảng lại chìm vào suy tư. Trần Cảnh Lam ngồi xuống, bỗng thấy gượng gạo.
Cô nhắn tin với Thiệu Ninh, cố gắng làm ngơ với sự im lặng đáng sợ này, thế nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn cứ đi vào tâm trí khiến Trần Cảnh Lam bồn chồn không yên.
Một lúc sau, cánh cửa phòng mới được mở ra, cạch một tiếng thật khẽ. Dường như trong không gian vốn đã bị sự tĩnh lặng và hồi hộp bao trùm ấy, bất cứ thanh âm nào cũng sẽ trở nên nổi bật, thu hút mọi cái nghe, ánh nhìn.
Sự chú ý đều được đổ dồn vào Đinh Trang. Ai nấy đều tỉ mỉ quan sát sắc mặt của chị ấy, chỉ có Diệp Dương là liếc một cái thật nhẹ, lại chẳng nói chẳng rằng thong dong uống nốt ly trà dở.
- Thế nào rồi?
Diệp Trình vội hỏi.
- Em còn chưa bắt đầu trị liệu. Anh có cần gấp vậy không?
Đình An cười tươi. Nụ cười ấy của cậu khiến bất kì ai nhìn thấy cũng đều có cảm tình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nguoi-mot-tieng-yeu/2655879/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.