"Phải chết!".
Trong tiếng gió gào thét dữ dội, tiếng gầm đầy sát khí như đạo thiên lôi ầm ầm giáng xuống khiến mặt đất rung chuyển, tàn âm kéo dài quật dổ cả mảng rừng.
Một luồng uy áp mạnh mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán cây đại thụ, bao chặt lấy người làm bước chân ta lảo đảo rồi hụt một cái, hai tay vội vàng bám vào thân cây, sau khi đứng vững, ta liền quay đầu nhìn con thú còn rực rỡ hơn cả mặt trời đang lẩn trong đám hoang tàn kia, nghi hoặc hỏi "Vừa rồi... là ngươi nói?".
Nó hung hăng trợn mắt nhìn ta, miệng phát ra giọng nói ồm ồm không phân được là nam hay nữ "Sỉ nhục ta... phải chết!".
Ta giật mình "A! Biết nói thật...".
"Phải chết! Phải chết!".
Dứt lời, Hỏa thú liền lùi một bước giống như lấy đà, bộ vuốt sắc bén vung loạn trên mặt đất như đang chực chờ xé con mồi ra thành nghìn mảnh... Đương nhiên con mồi mà nó chuẩn bị vồ tới chính là ta...
"Tiểu yêu, ngươi truy sát bổn tọa nửa ngày rồi mà vẫn chưa tóm được, không phải là quá vô dụng sao? Bổn tọa tha cho ngươi một mạng, mau đến cầm sừng về rồi tìm chỗ khác tu luyện đi".
Nói đoạn, ta dứt khoát rút thứ đen sì trong túi ra, vung tay ném trả một cách hào phóng. Có điều, Hỏa thú chỉ ngẩn người nhìn bảo bối của mình lăn tròn trên đất, bùn đất lấm lem vô cùng bẩn thỉu, sau đó...
Nó lại gào lên!
Cặp mắt hừng hực lửa như mảnh đao sắc bén cuốn theo gió bụi mịt mù, nó vừa tru
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ngai-kiep-nay/11322/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.