"Anh say rồi" Vương Thừa Nhi Cố ý nói lắp liếm, nhầm che đậy sự ngại ngùng, cô ngã người về sau ghế, nhầm né tránh bàn tay của Phong Tranh
"a xin lỗi" cô ấy là người của Dương,mình làm gì vậy
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, không biết rằng bên vệ đường có một chiếc xe màu đen đang theo dõi đôi nam nữ cười cười nói nói,tay cầm chai bia nốc từng ngụm
"Cô ta dám giở trò với người anh em của tôi,Xem ra tôi đánh giá cô quá thấp" Đôi mắt của đoàn Thiếu Dương bất chợt sắc và lạnh hắn dùng tay xoa xoa thái dương
Hắn đi thẳng đến hộp đêm
"Hạ,bảo Tranh nó tránh khỏi người phụ nữ dơ bẩn kia"
"Lại chuyện gì nữa?"
"Đừng để mọi thứ quá trễ"
"Cậu nói đùa à Dương cô ta chỉ là một người phụ nữ!hơn nữa nếu bẩn như cậu nói thì để Phong Tranh nó chơi đùa cho thoả thích rồi tự động né cô ta thôi"
"Tôi nói cậu không hiểu tiếng người à" Đôi mắt thiếu Dương đỏ rực cộng thêm ánh đèn màu đỏ khiến người ta nhìn vào tưởng chừng như đôi mắt đang rực lửa
"Đùa thôi! Tôi hỏi thật nha? Cậu ghen à?"
"Cậu dám nói thêm lần nữa"
Phong Hạ dùng tay làm hành động như kéo khoá miệng chỉ như vậy Thiếu Dương mới thu ánh mắt như hổ của mình về
"Được rồi tôi sẽ quản thằng nhóc nó lại"
"Nè Dương cậu nốc hết chai rượu rồi,chết tiệt cho thêm một chai rượu"
Trong tiếng nhạc xập xình Phương Liên bước tới âu yếm ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705857/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.