Sáng dậy ăn mặc chỉnh tề bước xuống phòng khách hắn ta đã đi tự bao giờ nhỉ?
"Con chào hai bác"
Gương mặt hiền từ của hai ông bà làm trong lòng Vương Thừa Nhi thấy dễ chịu.
"Mẹ của con đã ổn chưa?khi nào khoẻ hãy đưa bà ấy đến đây,ta muốn gặp mẹ con"
"Dạ mẹ con đang hồi phục sức khoẻ,để con chuyển lời ạ,hiện tại vẫn chưa thể đi lại được "
"Con ngồi xuống ăn sáng xong hả đi làm"
"Dạ con…"
Đoàn lão gia lên tiếng "ăn đi có khá nhiều đồ ăn"
"Dạ…" lạ thật..mình đã tiếp xúc với Đoàn lão gia bao giờ chưa nhỉ cảm thấy thật thân quen?giọng nói thực sự quá quen!!!
"Dạ vậy con mời hai bác dùng bữa sáng"
"Ha ha thật sự là một đứa bé ngoan,nếu ai mà không chấp nhận con bé thì quả thật là đầu óc có vấn đề" Đoàn Phu nhân cười lớn nhìn Lão gia
Đang húp súp hì hụt làm ông phải ho khụ khụ vài tiếng
"Dạ con xin chúc bác trai sống hạnh phúc,mạnh khoẻ,con đàn cháu đống,đây là quà mừng thọ,con …không biết chuẩn bị gì mong bác đừng chê"
"Ôi mới sáng đã có người mừng thọ rồi,con dâu có lòng chuẩn bị cho anh còn không mau mở ra cho con nó vui,xem ra nó còn có hiếu hơn quý tử nhà ta haha"
Gương mặt nghiêm nghị của Lão gia khiến Vương Thừa Nhi thấy sợ và lo cho món quà bé nhỏ của mình,vốn dĩ cô có thể nhờ Thiếu Dương chuẩn bị,nhưng hôm qua đã nhờ Phong Tranh chọn giúp
"Ô thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705854/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.