"Cô gom đủ chưa"
"Anh định vứt chỗ thức ăn này sao? Có món anh còn chưa đụng đến,phí phạm"
Đoàn Thiếu Dương lắc đầu chỉnh cà vạt ở cổ nới lỏng ra,hắn bước nhanh ra xe,còn Vương Thừa Nhi thì lỉnh kỉnh đồ ăn hộp lớn hộp nhỏ
"Siêu! một tí đổi xe,xe này toàn mùi thức ăn"
Tên khó khăn này rõ ràng chỗ thức ăn này khá ngon,mặc kệ anh tôi không quan tâm đến anh nói gì,không nghe không nghe
"Biết rồi sếp"
"Lái xe về đi,cô ấy còn chuẩn bị"
…..
Dinh thự Đoàn Dư
"Cạch"
VỪa về đến Vương Thừa Nhi bày đồ ăn đầy bàn gọi tất cả mọi người đến cùng ăn
"Mấy chị đừng chê nha,mấy món này cực kỳ đắt tiền và hương vị rất ngon,em gói về để chúng ta cùng ăn hihi"
"Chị Nhi chị tốt với chúng em quá từ hồi nhỏ tới lớn em chưa từng được ăn ngon đến vậy" một bé hầu trạc tuổi Thừa Nhi miệng ngốn thức ăn và luôn cảm kích
Cô Liễu người hầu bếp cũng lên tiếng"ngon quá chắc cô phải học làm theo,sau này con có thể ở nhà cũng ăn được"
"Dạ,vậy con có phúc quá rồi " Vương Thừa Nhi miệng nhóp nhép cười híp mắt với vẻ mặt rạng rỡ làm người đối diện ai nhìn thấy chắc là phải xiêu lòng
Mãi lo tám,Vương Thừa Nhi không biết rằng có một ánh mắt sắc bén đang nhìn trộm từ rất lâu
"A con quên hỏi bác trai và bác gái đâu rồi ạ"
"À đi chuẩn bị từ sớm rồi,ông bà chủ dặn dò cô phải đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705849/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.