Các món ăn trên bàn bị hắn ăn đến sạch sẽ..."nấu vẫn chưa được ngon lắm"
"Anh ăn hết một bàn ăn,tôi còn chẳng kịp ăn gì" tên quái gở này?rõ ràng hắn ăn không sót một miếng thịt hạt cơm nào trên đĩa....
"lần sau làm món bánh gì cô làm đấy,hôm nay không thấy"
"Rõ ràng lần đó anh bảo đừng làm nữa mà"
"Tôi bảo sao nghe vậy đi,cô là cô gái thích bị ngược à"
Hắn bị gì vậy người ngược là hắn mà,trời hắn bị bệnh thích ngược à!
Vương Thừa Nhi lắc đầu lấy cái bánh trứng trong đĩa lên ăn,nếu không ăn liền chẳng còn gì để ăn nữa,tên này tính đồ sát thức ăn đây mà
"Ummmm" Định đưa cái bánh vàng ngon lành thơm trứng để lên môi ngoặm,thì bị hắn kéo tay cạp cái bánh mất hết hơn nửa
"Anh bị bệnh à sao không tự lấy cái trong đĩa ăn"
"Đĩa này của tôi luôn" Hắn cầm đĩa bánh trên tay trở về phòng vỏn vẹn chưa đầy 2 phút đã mất hút
"Còn gì ăn không mọi người" Đói quá tên này cuồng ăn vô cùng...
"uhmm đồ ăn thì nhiều lắm,cô muốn ăn gì chỉ cần 10phút là có ngay" bác đầu bếp lớn tuổi nói với vẻ buồn cười
"Tôi làm ở đây 3-4 năm rồi chưa bao giờ thấy cậu chủ ăn nhiều vậy,có khi nào tôi bị mất việc không cô" Vừa đùa vừa thật,lời nói của bác làm đám người làm trong nhà ai cũng che miệng cười
"Không,cháu chỉ ở đây vài hôm thôi bác...cháu đói quá"
"Rồi để ta làm cho một bát caramen nha,từ lúc quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705789/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.