"Đoàn Thiếu Dương!anh không gạt tôi chứ?"
"Nhìn tôi giống gạt em lắm à"
Hắn bế thốc cô lên,ra ngoài phòng và đặt nhẹ cô lên giường…hắn ngồi dưới đất quỳ một chân giống tư thế cầu hôn cô
"em trả lời câu hỏi của tôi!rồi tôi sẽ đáp ứng tất cả điều em muốn,không được gạt tôi nếu không tôi sẽ bóp chết em ngay bây giờ"
Đôi mắt to long lanh mi rậm nhìn Đoàn Thiếu Dương rồi nói "tôi chưa từng sợ ai,và không lý do gì phải gạt anh"
"Em có thích tôi không"
"Không hề"
Hắn im lặng một lúc lâu "vậy em có thích josn không?"
"Sao anh hỏi vậy,liên quan gì anh"
Hắn cho người điều tra mình à?sao biết Josn
Đôi má Vương Thừa Nhi đỏ ửng mắt cô nhìn qua chỗ khác giả vờ không quan tâm
Hắn lấy sợi dây chuyền mặt trăng lồng cái ngôi sao nhỏ …đeo lên cổ cho cô…lúc này Vương Thừa Nhi vẫn chưa kịp nhìn chỉ sờ lên nặt dây,cô mới phát hiện "sao anh có nó"
Đôi mắt rưn rưn nước mắt của cô không giấu được hắn…
"Nhi Nhi là anh"
Cái giọng nhẹ đã năm năm rồi cô mới được nghe lại…rất quen không phải rất quen mà cô đã nhớ ra rồi là Josn"anh là…"
"Uhm"
Cô đứng phất dậy không hiểu cái gì đang diễn ra nữa cô bị hắn giữ chặt tay lại…"em đi đâu định trốn tôi đến bao giờ"
"Em còn chưa giải thích tại sao mấy năm qua em đã rời đi…cho em một cơ hội giải thích đó"
"Là tôi tự muốn rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705772/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.