Đoàn Thiếu Dương nghiêm mặt,hai tròng mắt hướng về người đàn ông trạc tuổi mình,cái mặt nạ vẫn ngự trên mặt nhưng khiến người nhìn phải sợ vì vẻ lạnh toát từ trong ra ngoài...
“một là hãy ngưng chuyện cũ,hai là một lần thanh toán đủ”giọng trầm ồm ồm khó nghe lại vang lên,Đoàn Thiếu Dương phong thái ngồi trước mặt người đàn ông kia,mà khí chất như đàn áp hắn...
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa,tuy trạc tuổi Phong Hạ và Thiếu Dương nhưng có lẽ vì phong sương lăn lộn nên nhìn cứng cỏi hơn bọn họ chăng
“Lại Tử Sâm,chúng ta từ lâu nước sông không phạm nước giếng,tôi biết hai họ Đoàn Và họ Lại đã có mối hiềm khích từ xưa,nhưng anh tính bao giờ thì ngưng,bên nào cũng không có lợi mà”Phong Hạ cũng lên tiếng,nhưng chất giọng có chút bực dọc
“Lại Tử Sâm tôi từ lâu nghe tiếng của Bang Thiên Sát,nhưng suy cho cùng cũng không thể ngồi cùng mâm cơm đâu,mấy chú em còn non lắm,đến ông già của mấy chú còn phải rót trà cho tôi”
Ung dung,thái độ cao ngạo của Tử Sâm không biết từ đâu mà có,vốn dĩ Đoàn Thiếu Dương muốn chấm dứt cuộc chiến và giải quyết trong hoà bình,đương nhiên phải nhượng lại cho anh mọi thứ để hòng bù đắp cho vợ yêu của hắn,cuối cùng chưa kịp đàm phán,thì cái thái độ làm cho anh sôi máu...
“Bụp” “aaa”
Nhanh như chớp Đoàn Thiếu Dương giáng cú đấm vào mặt hắn,tay còn lại rút súng chĩa vào đầu,”thời của mày đã hết rồi” “Đoàngggggg”
Một lần nữa tiếng súng vang lên,cái mạng của hắn không kịp trăn trối,cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705706/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.