Đoàn Thiếu Dương nghiêm mặt,hai tròng mắt hướng về người đàn ông trạc tuổi mình,cái mặt nạ vẫn ngự trên mặt nhưng khiến người nhìn phải sợ vì vẻ lạnh toát từ trong ra ngoài...
“một là hãy ngưng chuyện cũ,hai là một lần thanh toán đủ”giọng trầm ồm ồm khó nghe lại vang lên,Đoàn Thiếu Dương phong thái ngồi trước mặt người đàn ông kia,mà khí chất như đàn áp hắn...
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa,tuy trạc tuổi Phong Hạ và Thiếu Dương nhưng có lẽ vì phong sương lăn lộn nên nhìn cứng cỏi hơn bọn họ chăng
“Lại Tử Sâm,chúng ta từ lâu nước sông không phạm nước giếng,tôi biết hai họ Đoàn Và họ Lại đã có mối hiềm khích từ xưa,nhưng anh tính bao giờ thì ngưng,bên nào cũng không có lợi mà”Phong Hạ cũng lên tiếng,nhưng chất giọng có chút bực dọc
“Lại Tử Sâm tôi từ lâu nghe tiếng của Bang Thiên Sát,nhưng suy cho cùng cũng không thể ngồi cùng mâm cơm đâu,mấy chú em còn non lắm,đến ông già của mấy chú còn phải rót trà cho tôi”
Ung dung,thái độ cao ngạo của Tử Sâm không biết từ đâu mà có,vốn dĩ Đoàn Thiếu Dương muốn chấm dứt cuộc chiến và giải quyết trong hoà bình,đương nhiên phải nhượng lại cho anh mọi thứ để hòng bù đắp cho vợ yêu của hắn,cuối cùng chưa kịp đàm phán,thì cái thái độ làm cho anh sôi máu...
“Bụp” “aaa”
Nhanh như chớp Đoàn Thiếu Dương giáng cú đấm vào mặt hắn,tay còn lại rút súng chĩa vào đầu,”thời của mày đã hết rồi” “Đoàngggggg”
Một lần nữa tiếng súng vang lên,cái mạng của hắn không kịp trăn trối,cũng không có lời giải thích gì..
“Chết,lão đại của chúng ta chết rồi”một tên đàn em trong nhóm đứng cạnh Tử Sâm la lớn,tất cả người có mặt ở đó rút súng ra chĩa súng vào người Đoàn Thiếu Dương
Đám người của Đế Phong Sát cũng chẳng vừa,họ đã lên đạn răn rắc...sẵn sàng lấy mạng đối phương..
Đôi mắt rực đỏ,cái nạ màu bạc như phản quang sáng rực,môi nhếch mép cười nhẹ,cứ tưởng cười đơn giản nhưng nham hiểm vô cùng cực...hắn rút cái khăn trong túi ra lao khắp người,và đôi bàn tay dính đầy máu...
“Hắn không có tư cách ngồi đây cùng...”Đoàn Thiếu Dương quăng cái khăn rồi bỏ đi,đám người tây viễn thì mặt xanh mặt đỏ,gọi tên lão đại của mình liên tục...
“Dương...đơn giản vậy sao”
Ngồi trong xe,Đoàn Thiếu Dương tháo cái mặt nạ bạc xuống..vẫn gương mặt lạnh tanh...”hắn chưa chết”
“Cậu nói gì”
“Nếu đơn giản như vậy,thì ngay từ đầu tôi đã giết hắn ta rồi,đâu có đợi đến bây giờ”...
”ý cậu là???tôi vẫn không hiểu”
“Nếu tôi đoán không lầm,chỉ là thế thân thôi...hắn ta bao năm qua không xuất đầu lộ diện,lần này chúng ta đến bất ngờ mà hắn vẫn tiếp,e là hắn lấy cái cớ đó,sau này để đường đường chính chính trả thù công khai Đế Phong Sát này “
“Cậu nhớ cái lần họp mặt tiệc rượu với các bang lớn nhỏ,hắn ta còn không ra mặt,mà phải họp online à”
Phong Hạ vẫn thắc mắc,ngồi ngẩn tò te “Dương cậu có đa nghi quá không?,mấy cái chứng cứ không đủ đó..”
“Hắn ta bị khuyết bên lỗ tai trái,dưới trái tai...người lúc nãy thì không”
“Chẹp....phục cậu luôn,thế cho là giả đi,vậy mục đích hôm nay cậu đến đòi công lý cho vợ cậu à,còn em cậu thì sao”Phong Hạ lắc đầu đòi công bằng cho chính em của hắn...
Đoàn Thiếu Dương cười mỉa...”tôi cho cậu tự thể hiện anh hùng còn gì...”
Phong Hạ im lặng chết trân như không hiểu cái gì cả…”rồi túm lại người thả rắn là ai”
“Động não chút đi Hạ,dù gì cậu cũng là một trong 50 người có sức hút nhất thế giới...sau tôi …”
“Được...để tôi nghĩ” Phong Hạ nóng lòng đến nổi mất khôn?hắn dù gì cũng là lão làng thiện xạ văn võ song toàn bên cạnh Thiếu Dương
Qua một lát...
“Hạ Trâm....là...bồ nhí của Lại Tử Sâm...và”
“Đúng,coi như cậu chưa bị mất não”
“Nhưng cậu có chứng cứ gì sao”
“Lúc nãy không thấy tôi tốn một buổi trời ngồi gõ bàn phím?”
“Cậu......haha...chơi ác vậy”
Phong Hạ dừng như hiểu ra gì đó,cuối cùng cũng sáng tỏ...hắn cười ngã nghiêng...”nhưng suy cho cùng..sao cậu lại đến nhà của Lại Tử Sâm mà không đi gặp Hạ Trâm luôn”
“Tôi làm gì cũng luôn có dự tính”
Đoàn Thiếu Dương ngã ra ghế và khép đôi mi dày cộm lại...có vẻ mệt mỏi..
“Hạ,gần đây chắc cậu phải chăm em gái tôi nhiều hơn”
“Dương thế cậu tin mình rồi à”
“Không tin cậu yêu nó,nhưng tôi tin em gái mình không dễ mắc bẫy cái tên đào hoa như cậu,và tin cậu không dám làm gì nó,nếu không tôi móc tim cậu cho cá mập ăn”
Gương mặt Phong Hạ lại đơ một lúc....
Xe về thẳng dinh thự nhà họ Đoàn...Phong Hạ thì ghé qua bệnh viện túc trực,vì hay tin Đoàn Khả Nhiên tỉnh lại....
Đoàn Thiếu Dương ngủ quên trên xe,xe dừng một lúc,Vương Thừa Nhi đứng ở cửa, tự lúc nào vừa thấy xe của Đoàn Thiếu Dương về thì cô đi thẳng đến mở cửa xe
“Cạch,xin lỗi anh ngủ à”
“Sao em ở đây…đợi anh à”
Vương Thừa Nhi thấy quần áo có chút mùi tanh nhẹ,thì cô sợ hãi kéo tay áo lên,và kéo cổ áo xuống nhìn ngó khắp người Đoàn Thiếu Dương,”anh bị thương à”
Chỉ một tay hắn bế cô lên,thân hình gầy nhỏ bị nhấc lên cao một chút chới với”té em”
Hắn ngửa mặt cười tươi,cô nhìn từ trên xuống,hắn cười như chưa bao giờ được cười”tim anh bị em hâm nóng đến bị thương rồi”
Mặt đỏ đến nổi không nói được gì,cô ôm chặt lấy cổ hắn rồi gục vào,giấu đi vẻ mặt ngại ngùng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]