“Đừng hỏi tại sao” Cát Tiểu Du ra hiệu cho bọn đàn ông cầm gậy lao tới
Mấy gã đàn ông to lớn hừng hực sát khí lao đến,Vương Thừa Nhi dùng hết lực để đáp lại họ,nhưng vốn dĩ đang mang thai trong người nên cô không thể chống đỡ nổi bốn tên này...một gậy trúng vào lưng...
Làm cô gục xuống,quỳ hai gối trước mặt Cát Tiểu Du....
“Mang thai à?của Hàn Ngôn Viên?”
Vương Thừa Nhi im lặng...
“Mày không nói thì tao cũng không muốn đứa nghiệp chủng này sống...”
“Bộp...”
“Aaaaa”
Cát Tiểu Du đạp thẳng vào bụng Vương Thừa Nhi,...đôi mắt dần khép lại,tuyết đầu mùa lạnh thật
Cô ngã trên nền lạnh,ngược sáng là có bóng người đàn ông đang tiến lại gần...cô bỗng vô thức sờ lên bụng..rồi ngất đi
“Nhi...tỉnh lại không được ngủ”
.....Giọng của Hàn Ngôn Viên thét lên giữa trời tuyết,...
Hắn tự trách bản thân sao không đến sớm hơn chút nữa..lòng dạ đàn bà là mò kim đáy bể hắn không thể nào lường trước được...
So với anh hai của mình thì cậu chỉ là tay ăn chơi nửa mùa không hơn không kém...
......
Mở mắt ra trong một căn phòng màu trắng...tiếng bíp bíp của máy móc làm cô thật sự thấy quen thuộc....cô sờ lên bụng...nhìn xung quanh rồi tim cô chợt thắt lại..
Ngồi dậy định bụng bước xuống giường,”ngồi yên đó”
Hàn Ngôn Viên mở cửa tay xách khá nhiều đồ,hắn dùng chân đạp cửa lại”em ở yên đó,con không sao...”
Đúng là hiểu rõ tâm lý cô,nghe đến đó cô ngồi yên,rồi sờ bụng”anh nói sao?”
Hàn Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705677/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.