Hết tiết thể chất Hàn Lâm ngỏ ý muốn Minh Yên cùng nhau nghỉ trưa tại phòng y tế, nhưng nàng từ chối vì quan hệ không mấy thân thiết và như thế lại quá tùy tiện.
Ấy vậy mọi chuyện đã không sao rồi.
Cũng bởi trưa qua Hàn Lâm phải nài nỉ lắm cô y tế mới thở dài đành chấp nhận cho tá túc, cũng chẳng phải dễ dãi gì mà khi cô y tế có chuyện cần nhờ, đương nhiên Hàn Lâm sẽ là người gánh vác.
Để mà giờ đây, Hàn Lâm phong thái ung dung cất bước vào phòng y tế tự nhiên như ở nhà, cô y tế vẫn ngồi ở bàn làm việc, vẫn chỉ biết thở dài khi trông thấy bóng dáng của Hàn Lâm bước vào.
Kim Sơn, nhân viên y tế đã gắn bó lâu năm tại cao trung H, chứng kiến không biết bao nhiêu thể loại học sinh, nói đỡ để cúp tiết trốn học hay giả đau xin ân xá đều không thiếu.
Nhưng trường hợp của Minh Yên lại hoàn toàn khác biệt, đầu năm đầu tháng bài học chưa nhiều đã lết xác xuống phòng y tế cúp tận hai tiết, đã vậy về sau còn xin được trú tạm nghỉ trưa nữa chứ! Đúng là giới trẻ ngày nay thật không biết vô sỉ đến nhường nào a.
May sao Minh Yên vừa gặp Kim Sơn đang ngồi làm việc vẫn cúi đầu chào thưa.
Còn tốt chán với con nhỏ mặt dày đi xin tá túc đang ngồi hoan hỉ trên giường bệnh phía sau bức màn kia.
- Cậu không ăn trưa sao?
Không nhìn Hàn Lâm, Minh Yên nhẹ giọng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-luc-cuoi-cung/3599317/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.