Trời trưa gắt gỏng chóng vánh đã nhường lại dưới sân trường bầu không khí tĩnh mịch oi bức, trong các lớp học cả dưới căng tin dù đã đến giờ ra về lại vẫn còn le que vài ba bóng dạng học sinh, có lẽ vì cảm giác được tự do hơn ở nhà nên bọn họ nán lại níu kéo chút đỉnh thời gian được thư thả này vậy.
Nhưng lạ thay, Minh Yên, người đáng ra đã phải ra về từ sớm phụ tiệm buôn bán lại hờ hửng ngồi lẳng lặng trong lớp học, tay lật lật từng trang truyện, mắt lả lướt trên từng câu chữ lại không tài nào tập trung chuyên tâm, hồi hợp cứ như nàng vẫn đang chờ đợi một điều gì đó vậy.
- Cậu không về sao Minh Yên?
Đến rồi, nỗi vướng mắc trong lòng Minh Yên cuối cùng cũng đến rồi, là Thanh Ân, người từ khi kết bạn lại luôn lẽo đẽo theo sau chuyện trò với nàng, thật sự nàng không cảm thấy phiền hà gì, chỉ là những lúc ra về như thế này thì chẳng phải sẽ tốt hơn nếu đường ai nấy đi sao?
Để mà giờ đây, đóng lại cuốn sách Minh Yên quay đầu ngước nhìn Thanh Ân, khẽ mỉm cười nàng nhẹ giọng trấn an, cố thuyết phục ngăn không cho cô ấy tiếp tục ở bên cạnh nữa:
- Tớ có người đưa đón, khi nào về sẽ có điện thoại gọi thông báo, cậu cứ yên tâm mà về trước đi.
- Vậy đến khi cậu về, tớ sẽ ngồi ở đây ha. Dù gì thì ở một mình cũng chán lắm.
Thanh Ân hai tay khoanh trên bàn, kê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-luc-cuoi-cung/3599310/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.