Hàn Lâm, người từ lần đầu gặp mặt đã để lại cho Minh Yên một cái nhìn không mấy thiện cảm, nếu không muốn nói là oán hận cô đến thậm tệ chán ghét, người gì đâu vừa gặp đã tùy tiện đụng tay đụng chân, đã vậy còn trông thấy bộ dạng thảm thương của nàng nữa chứ!
Người tùy tiện như Minh Hồng Nhi nàng đã mệt mỏi lắm rồi, ít ra chị ấy còn là họ hàng rất biết chừng mực, đằng này Hàn Lâm thì sao? Vừa tùy tiện còn thái độ khi dễ người khác, chỉ dẫn được vài ba câu đã nhếch mép cười khinh, thật không biết số nàng số khổ hay gì mà cuộc đời cứ đưa đẩy cục nợ ấy tới gần mãi.
Để mà giờ đây, mặc cho việc vị trí bàn hiện tại có là nơi tối ưu tầm nhìn nhất thì nếu Hàn Lâm vẫn ngồi đấy, nàng thà chịu khổ căng mắt ra nhìn bảng còn hơn.
Dứt lối suy nghĩ nàng ngay lập tức đứng dậy, khẽ nhíu mày nàng xoay người muốn rời đi lại bị Hàn Lâm cầm tay giữ chân, thanh âm trầm khàn theo đó liền hối hả vang lên đầy khẩn thiết:
- Này! Tớ có chuyện muốn nói.
- Tôi không muốn phải lãng phí thời gian, càng không muốn nghe những gì từ một người tùy tiện như cô sắp nói. Nên bây giờ bỏ tay tôi ra được chưa?
Minh Yên ngoảnh mặt không thèm thu Hàn Lâm vào tầm mắt mà giọng không nặng không nhẹ vang lên rất băng lãnh, cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tiếp tục day dưa, mà cô chậm rãi buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-luc-cuoi-cung/3599308/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.