Muốn làm chủ nhân của con tiểu dã thú này, sợ rằng chỉ biết dịu dàng giảng đạo lý là vô dụng.
"Bối Bối. . . . . ." Tay phải anh nhốt chặt cô, chỉ sợ cô va vào cạnh bàn trà, nhưng tiểu dã thú muốn giương oai nên rất cứng đầu cứng cổ, cô dùng môi hôn lại Tần Bích Vũ.
Anh chấp nhận để Tiểu Bạo Quân tùy ý làm loạn trên người mình, nhưng tiếp theo Kim Bảo Bối lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khổ sở.
"Anh nói không giận em, nhưng mà, sau khi chúng ta kết hôn, đều là em phải chủ động ôm anh." Cô nói xong, bộ dạng giống như muốn khóc, Tần Bích Vũ thấy vậy cũng luống cuống.
Anh không ngờ Kim Bảo Bối lại lên án mình, anh không thể nào phủ nhận, nhưng đó là bởi vì anh từ đầu đến cuối không có cách nào quên đi chuyện đã làm với cô trong đêm nô en, cho nên chỉ cần lúc cô muốn anh sẽ thỏa mãn cô là đủ.
Không ngờ chuyện này lại làm cho Bảo Bối cảm thấy bi thương. Bây giờ suy nghĩ lại, đột nhiên anh cảm thấy mình có chút giả nhân giả nghĩa, coi như anh không chủ động yêu cầu, nhưng không phải mỗi lần Bảo Bối cầu hoan đều không chút kiêng kỵ tham lam đòi hỏi sao? Anh cũng chỉ là giấu đi toàn bộ khát vọng, chờ cô chủ động cho anh cơ hội phát tiết thôi.
"Thật xin lỗi, là anh không đúng." Anh hôn cái miệng nhỏ của vợ một cái, anh biết nếu như không có hành động thực tế, cô bé này có thể sẽ khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-vo/81026/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.