“Tôi đi gặp vị hôn thê của anh.” 
Anh ấy ngạc nhiên trước những gì tôi nói, từ từ bình tĩnh lại và lật người xuống khỏi người tôi, nằm giữa giường một lúc rồi mới ngồi dậy. 
“Vì sao? Cô ấy muốn nói chuyện gì với cô?” 
“Tôi đâu có biết, cô ấy vừa gọi cho tôi. Cô ấy nói muốn nói chuyện với tôi.” 
Tôi không biết liệu mình có nên giải thích với anh ấy hay không. 
“Đi đi,” anh ấy nói. 
“Ồ! Trước khi tôi đi, không phải anh nên rời khỏi đây hay sao?. Đây đâu phải nhà của anh?” 
“Cô quên rằng tôi là chủ ở nơi này hay sao?” 
Tôi nuốt khan trước những lời anh ấy nói. Đúng vậy, anh ấy là chủ sở hữu cả toàn nhà này. 
Tôi đột nhiên kinh hãi và hoảng sợ khi anh ấy cho ngón tay mình vào **** ***** tôi mà không nói một lời nào, tôi ngay lập tức đứng bật dậy vì điều này. 
“Anh làm gì vậy?, Sở Nhiễm.” 
Tôi lấy gối nén thẳng vào mặt anh ấy. 
Tôi thậm chí còn thấy nụ cười toe toét của anh ấy. 
“Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này vào lúc khác.” 
Cái con người không có liêm sĩ ấy , nói rồi đừng dậy chỉnh áo quần rời khỏi nhà tôi. 
Sau một lúc tức giận, tôi đã bình tĩnh lại. Đi sửa soạn lại bản thân rồi rời khỏi nhà đi đến chỗ đã hẹn với Lục Doanh. 
*** 
“Có đẹp không, Yên Nhi.” 
“Mình nghỉ dù cậu mặc chiếc váy cười nào, nó đều sẽ hợp với cậu.” Lục Doanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-ceo/2931232/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.