Tôi chạm vào cúc áo vest của anh ấy. Dần dần, các phần tôi cởi ngày càng ít đi, tôi ngày càng cởi dần xuống phía dưới. tôi không thể không ngừng nuốt nước bọt của mình hết lần này đến lần khác, tôi không biết, mắt của tôi đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của anh ấy.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi sẽ nghỉ là cô đang dụ dỗ tôi đấy, Yên Nhi. Tôi bây giờ không có tâm trạng, chiều theo những gì cô đang muốn." anh nói,
Tai tôi ù đi trước những gì anh ấy nói.“anh đã bảo tôi giúp anh thay quần áo, phải không?" tôi tức giận nói.
"Ừ, tôi đã nói như vậy . Nhưng tốc độ cũng không chậm như vậy, giống như cô đang muốn ăn thịt tôi vậy."
Và vì quá bực mình, tôi đã ngang nhiên đứng dậy ném thẳng bộ đồ thay vào mặt anh ấy rồi đi ra khỏi phòng anh ấy .
"Câm miệng anh tự mặc quần áo đi," tôi hét lên.
Được một lúc, anh ấy lại gọi tôi, tôi đi vào phòng anh ấy.
"Có chuyện gì nữa?"
"T-Tắt điều hòa đi, lạnh quá." Tôi nhìn điều hòa đã tắt, tôi đến gần và chạm vào trán anh ấy.
"Anh đang sốt rất cao, tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Không, tôi không muốn đến bệnh viện."
"Tại sao? Anh sợ kim tiêm sao, không phải chứ, anh lớn như vậy rồi còn sợ kim tiêm sao?"
"Câm miệng!”
Tôi đã cố gắng không cười nhạo anh ấy, vì vậy tôi chỉ đưa nước cho anh ấy uống tạm. Tôi nghĩ nên nấu cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-ceo/2930896/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.