Sau hai canh giờ được bác sĩ kiểm tra và băng bó vết thương, Ngọc Dao cũng qua cơn nguy hiểm.
" Dẫn ông ta ra đi, thưởng gấp đôi."
" Cảm...cảm ơn ngài!"
Mặc Tử Lâm hai tay sỏ trong túi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn người con gái đang hôn mê kia, lúc sau mới lên tiếng.
" Cậu ở đây chăm sóc cho cô ta, sau khi cô ta tỉnh dậy đừng để ăn không ngồi rỗi, kiếm việc cho cô ta làm. Còn về chuyện gặp mẹ, tôi sẽ đích thân đưa cô ta đi."
Cảnh Thiên đứng bên cạnh khó hiểu lên tiếng.
" Tại sao lại phải quan tâm cô ta như vậy?"
" Cô ta là con gái của kẻ thì đã giết ba tôi. Không dùng cô ta thì sao ông ta ra mặt? chỉ đáng trách đến giờ vẫn không chút thông tin. Đúng là lão cáo già."
Dù Tử Lâm nói như vậy nhưng trong lòng Cảnh Thiên lại nghĩ khác " Lửa gần rơm lâu ngày cùng bén. Tử Lâm, hi vọng cô ấy không trở thành điểm yếu của cậu."
Chợt Tử Lâm lấy ra một thứ trong túi đưa cho Cảnh Thiên, cậu cầm lấy không hiểu hỏi " Cái này?"
" Là lắc chân, khi nào tỉnh thì đeo nó vào chân cô ta giúp tôi."
" Sao cậu không tự đeo cho cô ấy?"
" Cô ta là nô lệ của tôi, một nô lệ xứng để chủ nhận cúi xuống sao?"
Nói vậy thôi, chứ tại sĩ diện trong anh quá lớn nên mới không đủ can đảm để làm. Người đàn ông này thật kỳ lạ, rõ ràng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511422/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.