Hết cách thì đột nhiên trong đầu Mặc Tử Lâm nhảy số " Cởi ra, tôi sẽ đưa cô đi gặp mẹ."
Nghe nhắc tới mẹ, mắt cô sáng lên " Thật...thật sao?"
Cái vẻ mặt đáng yêu ấy làm Tử Lâm đơ người ra vài giây, thẹn thùng quay đi đáp lại " Thật."
Cuối cùng cũng được gặp mẹ rồi!
Ngọc Dao ngoan ngoãn cởi bỏ áo ngoài, để lộ da thịt vốn trắng mịn nay lại toàn những vết thương do va đập. Không hiểu sao lòng chợt có cảm giác lạ, anh nhìn chăm chăm vào những chỗ tím nhạt rồi đưa tay sờ lên.
Cô giật mình rất muốn thu người lại, nhưng vì để gặp được mẹ, cô đành phải nhẫn nhịn.
" Thật xấu xí."
Mặc Tử Lâm nhìn mà thốt lên, cô cũng không dám hé răng nửa lời.
Vốn dĩ rất trắng và mịn nhưng giờ nhìn thật đáng thương. Mặc Tử Lâm có chút lay động, anh nhướng mày nói " Ngồi đây đợi tôi."
Rồi bước thẳng ra ngoài. Trong lòng cô có chút khó hiểu " Anh ta đi lấy gì sao?"
Vừa lúc rời đi, Ngọc Dao định xem lại vết thương thì Cảnh Thiên bất ngờ đi vào.
" Ngọc Dao...Cô không sao...chứ..."
Cảnh Thiên lập tức quay mặt đi ngại ngùng. Ngọc Dao cũng lúng túng mặc lại chiếc áo cho chỉnh tề.
Xong xuôi Ngọc Dao mới bắt đầu lên tiếng " Tôi tưởng anh ngày mai mới về."
" Công việc hoàn thành sớm, nên tôi ghé qua cô. Nghe thấy cô hét nên mới vội chạy tới."
" Vậy sao?" Cô khẽ mỉm cười. Con tim bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511418/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.