Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng không khí đang hưởng thụ của Mặc Tử Lâm, anh nhíu mày vốn không muốn nghe.
Nhưng người gọi vẫn kiên trì, làm anh khó chịu ra mặt bắt máy nghe mà như muốn cầm dao giết kẻ đang nói đầu dây bên kia.
" Nói."
Đầu dây bên kia là Cảnh Thiên, cậu bình thản nói:
" Tử Lâm, lão già nợ tiền chúng ta hôm nay là đến hạn chót nhưng vẫn không chịu trả. Ngược lại còn muốn đem con gái ra để gán nợ."
Mặc Tử Lâm cười khẩy khinh bỉ " Đúng là lão cáo già. Xưa nay lấy nợ không thu người..."
Đang định nói thêm, thì bất chợt anh dừng lại, liếc nhìn cô một cái, làm cô giật thót dự cảm không lành.
Một ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu Tử Lâm, miệng cười gian xảo nói lại với Cảnh Thiên.
" Mười phút nữa tôi sẽ đến." Rồi cúp máy.
Thấy cô đang dọn Tử Lâm nghiêm mặt, lạnh giọng " Không cần dọn, đi theo tôi đến một nơi."
" Đi...đi đâu?"
" Cô có quyền hỏi? Tôi có nghĩa vụ phải trả lời sao?"
Ngọc Dao không dám nói thêm, cúi đầu bước từng bước theo phía sau anh.
[...]
" Cậu ơi!...Tôi xin cậu...Tha cho tôi. Con gái tôi nó đủ 18 rồi, nó ngoan lắm. Mong cậu tha cho tôi."
Người đàn ông tầm khoảng 40 tuổi, quỳ xuống ôm lấy chân Cảnh Thiên mà không ngừng van xin cậu.
Cảnh Thiên nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lẽo. Một người cha không làm tròn trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511414/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.