Sau khi tất cả đều kết thúc. Đám người lấy thưởng rồi rời đi. Trong phòng giờ chỉ còn anh, đám người làm và cô gái đáng thương thê thảm.
Trực tiếp vẫn phát, nhưng cũng không có gì bất thường.
" Tắt đi, xem ra không thu thập được gì cả. Thả cô ta xuống đi."
" Vâng!"
Nghe theo lệnh, vừa mới tháo dây thả Ngọc Dao ra, cơ thể cô mềm nhũn tới mức không còn sức lực nữa mà ngã nằm ra đất.
Mặc Tử Lâm nhíu mày "Bò qua đây."
Cô nghe thấy, nhưng cũng không muốn hạ thấp bản thân. Cố dùng hết sức lực mà chống đỡ người đứng lên, hơi thở nặng nhọc yếu dần đi.
" Tôi nhất định sẽ giết chết anh." Sự căm thù trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy.
Cô lết từng bước đầy khó khăn, vô tình nhìn thấy con dao gọt trái cây trên bàn phía trước, thì một ý nghĩ đầy mạo hiểm hiện lên trong đầu cô .
" Tôi sẽ giết anh."
Nhưng có vẻ Ngọc Dao không thể qua nổi mắt Mặc Tử Lâm, lớn lên ở một môi trường thế này, anh đã gặp qua biết bao nhiêu thể loại người. Một chút sát khí từ ánh mắt của cô làm sao có thể che giấu nổi.
Ngược lại Mặc Tử Lâm còn hơi cong miệng nhìn cô mà nghĩ trong lòng " Để tôi xem...cô sẽ làm gì?"
Phải mất vài phút cô mới bước tới được chỗ anh, thì cũng là lúc cô đã dùng hết sức lực mà ngã xuống, cũng may bám được vào bàn. Ông trời như đang thương xót cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511394/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.