Cảnh Thiên không sợ hãi trước thái độ đấy của Mặc Tử Lâm, vẫn quyết cầm tay Ngọc Dao, nghiêm nghị.
" Cậu không thể cứ bắt Ngọc Dao làm theo ý mình được, cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Cậu làm như thế? Không phải đang gắn vào đầu cô ấy những thứ tệ nạn xấu xa đến tàn nhẫn sao?"
" Cảnh Thiên, từ khi nào hả? Ai cho cậu cái lá gan dạy lại tôi?"
"Tôi không dạy cậu, tôi chỉ đang muốn nói cho cậu hiểu. Cậu hành hạ cô ấy như vậy thì được cái gì? Ông ta có xuất hiện không?"
Anh càng nói, lại càng bị Cảnh Thiên nói lại.
Anh tức quá mà cầm lấy cánh tay Ngọc Dao, giật mạnh về phía mình. Nhưng vẫn bị Cảnh Thiên giữ lại. Ánh mắt anh lộ ra những tia máu đỏ sắc lẹm.
" Làm tốt việc của mình, đừng quản chuyện khác. Bỏ tay ra."
Nhận thấy tình hình không ổn, Ngọc Dao tự biết làm gì. Cô không muốn Cảnh thiên vì cô mà cả hai trở mặt với nhau, vội giật tay ra khỏi cậu, giọng nói đầy cự tuyệt " Cảnh Thiên, anh mau buông tôi ra đi... Tôi là người của anh ấy rồi! Dù gì cũng cảm ơn anh."
Câu nói tưởng chừng vốn bình thường, nhưng lại là con dao cứa vào trái tim Cảnh Thiên, lòng cậu chợt nhói lên, cậu muốn giúp cô, muốn giải vây cho cô. Nhưng chính cô lại hất hủi nó một cách lạnh lùng.
Bức tường mạnh mẽ vững chắc bao bọc xung quanh như sụp đổ, lộ ra trái tim đang vì cô mà khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511383/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.