" Bệnh viện, bệnh viên...Tiểu Dao Dao! em mà dám xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cả nhà em."
Từng câu từng chữ, cứ hiện lên trong đầu Tử Lâm.
Anh ôm cô chạy ra ngoài, leo thẳng lên một chiếc xe, rồi lao đi vun vút trên đường. Vừa ôm lấy cơ thể bất động mềm nhũn kia vừa ân hận trong lòng.
" Tôi sai rồi, em chết...tôi thất sự rất đau."
Chính anh bây giờ mới nhận ra rằng bản thân đã yêu người con gái này nhiều đến mức nào. Một kẻ tàn nhẫn như anh cuối cùng cũng đã có điểm yếu, cũng đã biết rơi nước mắt vì ai đó. Hoá ra trái tim anh cũng giống người bình thường chứ không phải sắt đá.
Lúc sau, vừa mới tới cổng bệnh viện. Tử Lâm lập tức ôm cô ra, chạy vào nói lớn " Bác sĩ giỏi nhất ở đây đâu? Mau ra đây."
Thấy ồn ào, một y tá chạy tới hỏi han.
" Thưa anh, anh cần gì ạ!?"
Anh gằn giọng lên " Cấp cứu cho cô ấy ngay lập tức."
" Nhưng bác sĩ giỏi nhất của chúng tôi đang bận họp, chúng tôi có thể..."
" Nổ súng."
Pằng!
" Á Á Á!" Tiếng hét sợ hãi của tất cả vang lên.
Cô y tá còn chưa nói xong, thì anh đã ra lệnh cho đàn em phía sau nổ súng lên trần nhà hù doạ, khiến ai cũng phải giật mình ngồi sụp xuống ôm đầu hoảng sợ.
Anh hắng giọng, liếc nhìn từng người có mặt tại đây đe doạ.
" Nếu cô ấy mà có chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511363/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.