" Tiêu Dao, để đấy tôi làm cho."
" Như vậy sao được?"
" Được sao không? Để đó đi, cô vào trong giúp con bé dọn bếp, nay Noenl nên chúng ta nghỉ sớm."
" Vậy cảm ơn anh."
" Đừng cảm ơn nghe xa lạ như vậy."
" Vậy tôi phải làm sao?" Ngọc Dao chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn người đàn ông khó hiểu.
" À thì..."
Người đàn ông bỗng chốc thẹn thùng, đỏ mặt quay đi.
Thái độ này nhìn bằng mắt thường thôi, cũng nhận ra là đang có ý với Ngọc Dao.
" Thằng đó đang để ý Tiểu Dao Dao của mình." Mặc Tử Lâm thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt sắc lạnh như bắn về phía người đàn ông kia.
Đêm nay là đêm Noenl, mọi nhà đều đóng cửa sớm để đi chơi.
Tử Lâm cũng vậy, anh chỉ biết âm thầm đi theo sau ba người cười nói vui vẻ, bộ dạng anh bây giờ thật chẳng khác gì một tên nát rượu, giữa trời tối lạnh chỉ duy nhất bộ đồ mỏng quần tây, áo sơ mi, tóc bù xù che lấp cả đôi mắt. Ai mà nhận ra được anh chính là Mặc Tử Lâm máu lạnh vô tình trong giang hồ.
" Tiểu Dao Dao, đừng cười với tên đó nữa, tôi điên mất, tôi sẽ giết chết hắn đấy." Vừa đi, vừa không ngừng nghĩ, ánh mắt nhớ nhung trộn lẫn sự ghen ghét, nhìn Ngọc Dao không rời một giây nào.
" Lạ thật, người đó đi theo mình từ nãy tới giờ rồi!" Trong lòng Ngọc Dao có chút lo lắng, liếc nhìn ra sau thì thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511351/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.