Chương trước
Chương sau
Không khí giữa hai người đang yên tĩnh, dưới lầu đột nhiên có tiếng tranh chấp. Không biết ai ném cái bàn gây ra một trận huyên náo giống như phá hủy một căn phòng. Xen lẫn trong đó là tiếng tiểu nhị và chưởng quỹ than trời trách đất cầu xin tha thứ, càng lúc càng náo nhiệt hơn.
Tô Thanh dựng tai lắng nghe, có một thanh âm xa lạ thỉnh thoảng lại ồn ào hai câu, không nghe rõ nội dung chỉ cảm thấy ngữ điệu kia tỏ ra rất vênh váo tự đắc, mười phần kiểu cách nhà quan. Trong lòng hiếu kì, nàng hỏi ý kiến Cố Uyên xong, đẩy cửa ra nhìn.
Cửa phòng bên cạnh cũng đúng lúc đẩy ra, Lận Ảnh cùng Bộ Tiện Âm song song đi ra, gặp Tô Thanh từ trong phòng Cố Uyên đi ra, trong mắt chợt lóe qua kinh ngạc, ăn ý dời ánh mắt làm như không thấy.
Các gian phòng khác cùng tầng không có động tĩnh gì, người trong phòng không biết đã ngủ hay là không có hứng thú, một mảnh yên tĩnh.
Trong nội đường có một quan sai dáng người khôi ngô, nhìn bộ dáng hung hăng ngang ngược, bên cạnh là hai tiểu nha dịch, cũng một bộ kiêu ngạo ương ngạnh.
Lúc này, hắn hung hăng dùng chân đá vào bàn ghế bị lệch, giơ đại đao từ trên cao nhìn xuống kêu gào: "Còn nói không có tiền? Quan gia ta đã cho các ngươi khất gần một tháng, còn kêu không có tiền! Hôm nay nếu không nộp thuế, có tin gia phá hủy luôn cái khách điếm này của ngươi không!"
Chưởng quỹ ở bên cạnh liên tục ra hiệu cho tiểu nhị.
Tiểu nhị vốn định làm như không thấy, ai ngờ chưởng quỹ đã trực tiếp xông lên lục tìm trong người hắn, đành phải móc mấy tấm ngân phiếu được thưởng ra, vẻ mặt nịnh nọt đưa tới: "Quan lão gia, chỉ có những thứ này! Thực sự chỉ có chút ít này! Xin ngài nhận cho, giơ cao đánh khẽ."
Quan sai cầm ngân phiếu, liếc nhìn, thuận tay nhét vào lòng, lại lười biếng nâng mắt, vuốt vuốt tay nói: "Chút ít này bất quá là tiền thuế, kéo dài lâu như vậy còn chưa nộp hết, hại gia phải vất vả chạy qua chạy lại nhiều lần, chẳng lẽ không nên biếu chút lợi tức hay phí đi lại sao?"
"Không có! Thực không có a!" chưởng quỹ gấp đến sắp khóc, "Gần đây Đồ Châu xảy ra tai họa, người không có việc chạy đến nơi này làm gì a. Mấy ngày này tiểu điếm cơ hồ còn không mở cửa đón khách, thiếu chút nữa cả mình còn không có ăn. Quan gia, xin ngươi rủ lòng từ bi, tha cho chúng ta lần này."
"Không làm ăn? Ta thấy hôm nay trong khách điếm này rất náo nhiệt nha." Quan sai ngẩng đầu nhìn mấy người đứng trên hành lang bên cạnh, con mắt vốn không lớn híp lại thành một đường nhỏ, "Chậc chậc chậc, nam có nữ có, này còn nói là không làm ăn? Nhìn vị tiểu nương tử này, lớn lên rất đẹp mắt, so với các cô nương trong quận đẹp hơn không biết bao nhiêu lần."
Tô Thanh tự dưng bị đùa giỡn một câu, cũng không phiền muộn, cười dịu dàng quăng cho hắn một cái mị nhãn, cất giọng đáp lời: "Vị quan đại ca này sao lại hung dữ như vậy a, nhìn đã dọa chưởng quỹ và tiểu nhị thành bộ dạng gì."
Quan sai nghe vậy, cười đến mỡ béo khắp người run run, nói: "Tiểu nương tử có điều không biết, chúng ta phụng mệnh làm việc cũng rất cực khổ a! Này không là gì, các cửa hàng trong quận cũng như vậy, không thu được tiền, hơn nửa đêm còn phải chạy đi làm việc, cũng không sợ mệt mỏi sao!"
Thần sắc trong mắt Tô Thanh lóe lóe, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, cố ý thăm dò: "Các cửa hàng trong quận Đồ Châu đều đóng cửa sao? Vì sao vậy? Trước kia từng nghe nói trong quận có chuyện xác chết vùng dậy, chẳng lẽ là thật sao?"
Thình lình nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt quan sai lập tức cương ở đó, sắc mặt khẽ biến, nói: "Đừng nghe bọn họ đồn đãi bậy bạ, làm gì có chuyện tà môn như vậy! Những người kia đều do bệnh dịch chưa được chữa trị tận gốc nên mới đột tử, khám nghiệm tử thi đã sớm tìm ra nguyên nhân, ai ngờ bên ngoài lại nói bóng nói gió truyền đi như thế, còn giống như chuyện thật."
"Xác chết vùng dậy? Cái gì xác chết vùng dậy a?" Lận Ảnh không rõ ý tứ trong lời nói, khẽ nhíu mày.
"Nếu đã là lời đồn đãi, chúng ta cũng không cần hỏi nhiều." Bộ Tiện Âm nhàn nhạt ngắt lời hắn, liếc Lận Ảnh một cái ý bảo hắn ngậm miệng lại. Hắn hiển nhiên đã nghe ra một hàm nghĩa khác trong câu nói, khóe môi khẽ cong, cười nói: "Các vị quan gia này đã muốn giấu giếm chuyện gì, đương nhiên là có lời khó nói, cứ buộc hắn nói cũng không có ý nghĩa gì. Nói là lời đồn vậy cứ cho đó là lời đồn đi."
Sắc mặt quan sai tất nhiên rất không đẹp mắt: "Xem ra các ngươi đều là bọn nhà quê, quan gia ta cũng không muốn so đo với các ngươi, nhưng vẫn phải cảnh cáo các ngươi một câu - họa từ miệng mà ra! Có chút chuyện không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi, rõ chưa!"
Bộ Tiện Âm lơ đễnh "A" một tiếng, nói: "Hiện tại trong quan phủ đều là dạng này sao, thời điểm ức hiếp dân chúng thì vô cùng thuần thục, đụng phải yêu quái hiếm thấy liền rách gan chó? Nếu không có chuyện tà môn kia làm sao lại có lời đồn đãi, ta thấy ngươi tới đây thu thuế bất quá là vì hiện tại đêm khuya, ngươi không dám trở về quận Đồ Châu đi, cho nên mới đến đây ý đồ xin tá túc một đêm."
Dừng một chút, hắn cười nhẹ: "Như vậy xem ra buổi tối ở Đồ Châu chỉ sợ thực sự không yên ổn đi?"
Tô Thanh nghe vậy không khỏi nhíu mày. Nàng vốn định thăm dò vài chuyện từ miệng tên quan sai này, ai ngờ miệng hắn dán kín như thế, đúng là đem lời nàng nói đều chặn lại. Nhưng mà Bộ Tiện Âm rõ ràng không biết tình hình cụ thể, hiện tại lại là bộ dáng còn biết rõ hơn nàng, chẳng lẽ vừa rồi trong lúc nói chuyện nàng không cẩn thận bỏ sót cái gì sao?
Quan sai kia bị Bộ Tiện Âm nói một phen, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng rất đặc sắc, trong lòng có khổ mà không nói được.
Hôm nay hắn vốn ra ngoài làm việc chung, ai ngờ trên đường xảy ra chút sự cố, muốn trở về lại thấy sắc trời đã muộn. Quận Đồ Châu gần đây toàn chuyện tà môn, lúc trước có vài lần ra cửa gặp phải thứ không sạch sẽ (ý nói ma quỷ) hù dọa hắn nửa đêm không dám ra ngoài! Có một đêm hắn ra ngoài làm việc xong do dự nửa ngày mới mò đến khách điếm vùng phụ cận tá túc một đêm, cái gọi là thu thuế chỉ là thuận tiện thôi. Ai ngờ mới vài ba câu đã bị người ta nhìn ra hết.
Trong lòng oán thầm, nhưng mặt mũi lại có chút không nhịn được, lập tức ngẩng đầu căm tức nhìn Bộ Tiện Âm: "Các ngươi là người từ đâu đến, bụng dạ khó lường đầu độc lòng người, có tin ngày mai quan gia đem các ngươi tống vào đại lao không!". Nói xong, nhịn không được liếc qua Tô Thanh, nuốt nước miệng một cái, nói: "Bất quá quan gia ta lại là người thương hoa tiếc ngọc, tiểu nương tử thủy linh như thế, nhất định sẽ được an bài chỗ khác tuyệt hơn."
Nói xong lời cuối cùng, bày ra vẻ mặt ngay thẳng. Bọn tiểu nha dịch kia cũng vụng trộm cười rộ lên.
Tô Thanh đã gặp nhiều loại người như vậy rồi nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là có chút tò mò muốn biết nguyên nhân hắn không dám trở về vào ban đêm.
Vốn đang muốn hỏi cái gì, chỉ nghe cửa phòng sau lưng đột nhiên mở ra, có cái gì lướt qua nàng bay vuốt xuống lầu, đúng lúc dừng lại trên mặt đất bên cạnh tên quan sai, găm xuống nền đất vài tấc, chỉ cần thoáng lệch về phía trước một chút đã đâm vào mu bàn chân hắn, miễn cưỡng phế bỏ một chân.
Quan sai trong chốc lát không kịp hoàn hồn, toàn thân khẽ run rẩy, toát mồ hôi lạnh.
Thanh âm thâm trầm của Cố Uyên từ trong nhà truyền ra: "Nếu như Trần Hữu Vi có thể bắt chúng ta vào tù, cứ việc để hắn đến thử xem."
Thanh âm rất nhạt rất trầm nhưng lại như lưỡi dao lạnh buốt hung hăng đâm vào lòng, có một loại lãnh ý từ sâu trong ngực bỗng chốc lan ra toàn thân.
Quan sai theo bản năng không lên tiếng, ánh mắt đảo mấy vòng xẹt qua mấy người, đã thấy ai cũng không hề phản ứng gì khi bị hắn uy hiếp, nghĩ đến người trong phòng thế nhưng gọi thẳng họ tên của đại nhân, trong lòng liền biết mấy người này lai lịch phi phàm, biết điều không dám lại có câu nào mạo phạm nữa.
Bộ Tiện Âm thấy hắn rốt cuộc cũng biết sợ, khóe môi cong thêm vài phần, nói: "Kì thật quan gia cũng không cần căng thẳng, chúng ta chỉ muốn biết trong quận Đồ Châu xảy ra chuyện gì, ngươi cứ yên tâm nói cho chúng ta nghe, chúng ta nhất định sẽ không truyền lung tung khắp nơi."
Nói xong, ánh mắt hắn như có như không đảo qua hai người chưởng quỹ và tiểu nhị đang đứng bên cạnh, hai người nhãn lực tốt, lập tức biết điều lui vào phòng. Nhưng còn chưa đi được hai bước, ngoài phòng truyền đến một vài tiếng bước chân cổ quái.
Sắc mặt quan sai lập tức biến đổi, giọng nói vọng vào: "Còn không nhanh đi đóng cửa! Nhanh!"
Tiểu nha dịch giống như phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, lấy tốc độ nhanh nhất đóng cửa khách điếm lại, cài chốt xong vẫn không quên lấy bàn ghế chặn ở cửa chính, phảng phất như sợ vật gì đó xông vào.
Tô Thanh lưu ý thấy sắc mặt bọn họ trắng bệch như tờ giấy, trong lòng kinh ngạc, đúng lúc này cửa phòng bên hông đột nhiên bị đẩy ra, Liễu Phương Hoa từ trong phòng đi ra nhàn nhạt nhìn qua mấy người bọn họ, nói: "Đến đây xem cái này một chút."
Tô Thanh không rảnh xen vào mấy người dưới lầu đã co ro rúc vào mấy góc khuất run lẩy bẩy, cùng theo sau Bộ Tiện Âm vào phòng.
Cửa sổ gian phòng bên cạnh khẽ mở ra, xuyên qua khe cửa nhìn ra là một con đường trống trải, yên lặng.
Ánh trăng như một tầng sa mỏng chiếu lên vài bóng dáng đang cứng ngắc đi về phía trước. Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng vô hồn, vì cả người cứng ngắc chỉ có thể cong lại chỗ mấy đốt xương nên tư thế đi đường đều rất cổ quái khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Từng bước từng bước chậm chạp di chuyển, động tác máy móc như gỗ rối, người này nối tiếp người kia đi tới tựa như bị cái gì điều khiển, lại giống đang du hành.
Tô Thanh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, không hiểu sao lại nhớ tới tình cảnh hôm đó ở Tiều Đầu sơn, lập tức toàn thân nổi da gà.
Nếu đây chính là nguyên nhân khiến mọi người trong quận Đồ Châu ban đêm không dám ra ngoài, như vậy những người này hoặc là nói những thi thể này giống như lời đồn, hiện tại đã bắt đầu xuất hiện ở vùng phụ cận quận Đồ Châu, hay là số lượng những vật này vẫn đang không ngừng tăng lên?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.