Thời điểm câu này lọt vào tai, Tô Thanh có loại xúc động muốn phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn. Nhưng sự thực chứng minh Lô Tùng Tuyết xác thực không phải là người chỉ nói mà không làm. Vừa dứt lời, một cái lưới lớn trầm trầm chụp xuống, cứng rắn cuốn hai người lại vào bên trong.
Giống như cá sa lưới chật vật bổ nhào trên mặt đất, Lận Ảnh vốn muốn dùng kiếm cắt lưới, lại không biết dây thừng làm bằng chất liệu gì, chặt mấy kiếm cũng không có vết cắt nào. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lô Tùng Tuyết, một tay kéo Tô Thanh ra phía sau cẩn thận cảnh giác che chở. Tuy hắn không ưa nữ nhân này, nhưng Cố Uyên đã dặn dò, một khắc hắn cũng không dám quên.
Lô Tùng Tuyết nhìn hai người đã an tĩnh trở lại, nhìn Bộ Tiện Âm nói: "Bộ hiền chất, nếu thật sự muốn biết chuyện cũ, còn thỉnh người của ngươi cũng an phận một chút."
Vừa dứt lời, xung quanh đã có một hàng cung thủ, hơn mười mũi tên vững vàng vây khóa bọn họ.
Bộ Tiện Âm nhàn nhạt nhìn hắn, không nói gì.
Lô Tùng Tuyết cười nói: "Những chuyện trước kia, kì thật các ngươi hoàn toàn không nhớ rõ cũng không có gì kì quái, dù sao năm đó lúc Cố Uyên cứu các ngươi, các ngươi cũng đã hoàn toàn bị xóa đi kí ức, đương nhiên sẽ không biết được mình vốn dĩ cũng từ Liễu phủ đi ra."
Bộ Tiện Âm cau mày, thần sắc trong mắt hơi động.
Cho dù nhiều lần phỏng đoán thân thế của mình, thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/2140340/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.