Trong ổ phù dung, cảnh sắc kiều diễm như vẽ.
Cố Uyên chật vật bị bọn buôn người kéo đến trước cửa gia đình giàu có nhất, đứng chung một chỗ với một đám nhóc sắc mặt sợ hãi, cũng không biết là người phương nào dùng một số tiền lớn mua bọn họ. Không lâu sau nghe được giọng nói liền giương mắt nhìn lên, thấy một vị đại nhân quần áo nho nhã từ xa đi tới, ánh mắt quét qua một vòng, hài lòng gật đầu, ném mấy túi ngân lượng cho người bán, không mặn không lạt khen: "Không tệ."
Bọn buôn người vẻ mặt tươi cười thu bạc, vừa lòng thỏa mãn rời đi.
Một lúc sau có vài người hầu đến mang bọn họ vào nội viện cẩn thận rửa mặt xong mới đưa bọn họ đi gặp chủ nhân tương lai.
Lần đầu tiên Cố Uyên gặp Liễu Thừa Ân, chỉ cảm thấy hắn là văn sĩ phong lưu có tri thức lễ nghĩa nhưng không hiểu sao khuôn mặt lịch sự nho nhã kia nhìn không thấu tâm tư, vô tình nảy sinh vài phần cảnh giác. Nhìn những đứa trẻ khác mừng rỡ nhận quần áo mới, hắn nhíu mày, vẫn do dự không đưa tay tiếp nhận.
"Như thế nào? Không thích?" Một giọng nói lọt vào tai, vừa ngẩng đầu liền thấy một gương mặt mỉm cười ôn hòa, đôi mắt thương cảm ân cần.
Cố Uyên nhìn hắn một cái, không trả lời cũng không nói gì, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy quần áo.
Liễu Thừa Ân hứng thú quan sát hắn, cười hỏi: "Ngươi tên gì?"
Trầm mặc rất lâu, nhưng người này lại quá mức kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/2140329/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.