(Khống đàn cầm: dùng tiếng đàn để khống chế, điều khiển ý thức người khác)
Bờ sông đó ở quận Đồ Châu từng được dân chúng coi là nơi thánh khiết mà kiêu ngạo nhưng từ sau khi có lũ lụt, nơi đó bị cho là nguồn gốc khiến dân chúng lầm than. Hiện tại mặc dù đã dần dần dẹp loạn, đường hai bên bờ sông cũng chỉ còn lại một mảnh hoang vu, bùn đất khô khốc, cỏ cây hiu quạnh, cực kì tịch mịch.
So với cảnh tượng phồn thịnh trước kia, nơi này đã lâu không có ai hỏi tới. Nhưng hôm nay lại có rất nhiều người nối đuôi nhau không dứt đến đây, trên tay mỗi người đều cầm các loại công cụ hình dạng kì quái, không ai là không dùng một tấm vải che kín mặt mình nhưng cũng không che được thần sắc bất an, sợ hãi.
Xa xa Tô Thanh thấy Cố Uyên đứng ở bờ sông. Gió man mát thổi tà áo tung bay, một ít tóc đen tản ra, tạo nên một loại phong thái yểu điệu không nói nên lời.
Nàng thật vất vả vượt qua bãi bùn đến được bờ sông, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Tuân Nguyệt Lâu thủy chung mây trôi nước chảy đứng sau lưng mình không xa.
Cùng nhau đi tới, lúc này đôi giày của nàng đã dính đầy bùn lầy, vạt áo Bộ Tiện Âm cũng không tránh khỏi bị bẩn, lại nhìn bạch y không nhiễm trần thế Tuân Nguyệt Lâu, nàng nhịn không được lộ vẻ tán thưởng.
Dù nói thế nào, hoa thủy tiên có thể đứng đầu một thành, trình độ giữ mình sạch sẽ đúng là nhất đẳng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/2140321/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.