Giang Hàn không đáp lời.
Anh lấy ra một chiếc USB, sao chép đoạn video mà Giang Lệ chỉ ra. Tiếp đó anh cảm ơn nhân viên trực ban hôm nay rồi mới cùng Giang Lệ rời đi.
Mấy ngày nay thời tiết Hải Thành trở lạnh, cây bạch quả ngoài bệnh viện đã hơi ngả vàng.
Giang Lệ ngẩng đầu nhìn cành cây, hỏi Giang Hàn, “Về thôi?”
“Anh về trước đi.” Giang Hàn nhìn thời gian, chưa muộn lắm, “Em phải tới khoa giải quyết một số vấn đề.”
Có lẽ Giang Lệ đoán được tâm trạng của Giang Hàn, nếu đổi lại là Văn Hi gặp chuyện, anh ấy sẽ không bình tĩnh được như Giang Hàn. Cô gái nhỏ mình bao bọc, chăm sóc sao có thể để người khác hãm hại.
Anh ấy thở dài, vỗ vỗ bả vai Giang Hàn.
Giang Hàn mỉm cười, “Anh trở về trước thì đừng có nói lung tung đấy.”
Giang Lệ bật cười, giả bộ mắng Giang Hàn, “Thằng nhóc này từ lúc nào quản lắm chuyện như vậy? Đừng có quên ban nãy đồng ý với anh đây chuyện gì. Sau khi giải quyết xong chuyện, nhanh chóng đến đón Mãn Mãn đi giúp anh đó.”
“Em biết rồi.” Giang Hãn vẫy vẫy tay, xoay người đi đến phòng làm việc của bộ y tế.
Hôm nay chỉ có một người trực.
Giang Hàn gõ cửa bước vào, chắc do không mặc áo trắng blouse trắng, người trực ban tưởng anh là bệnh nhân nên nhanh chóng đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy hỏi, “Xin chào, cậu có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Giang Hàn nhìn cô ấy một cái, tuổi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-nu-hon-chuc-ngu-ngon/2921573/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.