Buổi đêm trong bệnh viện tĩnh lặng như hồ nước thu, không biết khi nào mặt hồ gợn sóng.
Nguyễn Ngôn Ninh đã nói chuyện rất nhiều với Giang Hàn, cô nói có kế hoạch cho cuộc sống tương lai cũng nói bản thân lo lắng trước tình trạng bệnh tình của Tiểu Tình.
Sau đó, dường như cô càng nói càng buồn ngủ, không biết mí mắt của mình đã sụp xuống từ lúc nào.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức bởi cơn buồn ngủ, Nguyễn Ngôn Ninh loáng thoáng nghe được Giang Hàn nói với mình.
Không quá rõ, cô chỉ nhớ một câu, hình như là, “Chỉ cần chuyện Nhất Nhất muốn làm, anh sẽ làm cùng em.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngôn Ninh tỉnh dậy từ giấc mơ dài.
Đây là giấc mơ không có logic, cũng chẳng nhớ được điều gì xảy ra trong mơ, điều duy nhất để nhớ là cảm giác tuyệt vọng không thể quên.
Cô không thoải mái di chuyển cơ thể cứng đơ của mình.
Trong giây tiếp theo, giọng nói của Giang Hàn từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Dậy rồi?”
Nguyễn Ngôn Ninh lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm cuộn tròn trên hàng ghế chờ ngoài hành lang.
Một mình cô chiếm hết ba cái ghế, đầu gối lên đùi Giang Hàn, trên người được áo khoác của anh phủ lên.
Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng chạm vào hai khóe môi.
Đoán được suy nghĩ của cô, Giang Hàn khẽ cười, “Nước miếng của em đã khô từ tối qua, bây giờ sờ có ích gì?”
“Anh nói lung tung.” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy mặt nóng lên, ôm áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-nu-hon-chuc-ngu-ngon/2921528/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.