Nguyễn Ngôn Ninh không biết mình đang mong đợi điều gì.
Hỏi xong cô mới hối hận, nếu Giang Hàn nói ra đáp án mà cô sợ hãi kia thì cô và anh ngay cả khả năng chung sống hòa hợp như bây giờ cũng không làm được.
Gió đêm lùa vào từ cửa sổ đang mở ở cầu thang, cùng với cái mát mẻ của cuối hè đầu thu, Nguyễn Ngôn Ninh run lên.
Ý cười trên mặt Giang Hàn thu lại vài phần, từng giây anh không nói chuyện đều khiến cô cảm thấy dày vò.
Nguyễn Ngôn Ninh không nhìn thấu được anh.
“Vấn đề đó …” Cô muốn nói nếu anh không muốn trả lời thì đừng trả lời.
Nguyễn Ngôn NInh vừa định mở miệng, Giang Hàn cũng đồng thời lên tiếng, dù giọng nói trùng lặp nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng những gì anh nói là, “Có.”
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy bản thân như đứng giữa sa mạc rộng lớn, xung quanh mù mịt không tìm thấy lối ra.
Hai tay đặt trên đầu gối Nguyễn Ngôn Ninh khẽ nhúc nhích, nở một nụ cười miễn cười hỏi Giang Hàn, “Người anh thích là ai vậy?”
Giang Hàn im lặng nhìn cô.
“Anh không muốn nói sao?” Nguyễn Ngôn Ninh giả vờ thoải mái, “Vấn đề này mà anh còn giữ bí mật với em.”
Không khí xung quanh như đông cứng lại, thật lâu sau Giang Hàn mới trả lời.
Anh nói, “Là em.”
Trong chốc lát, Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy chính mình gặp ảo giác, người mà Giang Hàn thích sao có thể là cô?
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn Giang Hàn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-nu-hon-chuc-ngu-ngon/2921521/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.