Bóng tối ở khắp mọi nơi.
Xung quanh là một màn đêm đen đặc không có lấy bất kì ánh sáng.
Những âm thanh kì lạ cứ ám ảnh lấy tâm trí, cô không ngừng chạy và chạy, ngã xuống, sau đó lại đứng lên chạy, rồi lại ngã…
Không có gì ở đây cả. Chỉ có nỗi sợ hãi và sự hoang mang.
Cô không biết đây là đâu, không biết mình đã ở đây bao lâu, phải làm gì và thậm chí không biế vì sao mình phải chạy.
Tuy nhiên bảnnăng cứ thúc giục cô lao về phía trước dù không có mục tiêu nào cả. Trực giác mách bảo nếu không chạy, cô sẽ chết. Đằng sau bóng tối ấy, dường như có một con quái vật đang trực chờ, chỉ cần cô dừng lại, nó slập tức vươn móng vuốt đáng sợ mà vồ vập tới cắn xé cô.
Cứ như vậy, không quản thời gian, không quản đau đớn mệt mỏi, cô cứ chạy và chạy.
Mắc kẹt ở đây khiến cô mất đi phương hướng. Cô hiện tại chẳng còn quan tâm tới mình là ai, chẳng quan tâm vì sao mình lại ở đây, chỉ tập trung vào một điều duy nhất, chính là chạy…
Mặc cho bàn chân trần đã không còn cảm giác, mặc cho đầu gối chằng chịt trầy xước, mặc cho từng sợi gân đang co rút vì đau đớn.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên gương mặt, cả người cô chật vật đến không chịu được.
Rồi ở phía xa xa, cô nhìn thấy một đốm sáng li ti…
Bỗng nhiên, từ dưới mặt đất có thứ gì đó nhô lên khiến cô vấp ngã. Tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918526/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.