Một ngày trôi qua rất nhanh, mọi thủ tục xuất viện đã được hoàn thành.
“Đi cẩn thận chút, coi chừng ngã.”
Nam Kinh Luân một tay mở cửa, tay còn lại đỡ lấy eo cô, hai người cùng đi vào bên trong.
“Đây là nhà của chúng ta sao?”
Hắn cười gật đầu: “Ừ, trước kia chúng ta ở đây."
Cô nhìn tổng thể căn hộ, cảm giác kì quái lại lần nữa dâng lên trong lòng. Bài trí nội thất đều rất thoải mái, hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô, chứng tỏ người này thật sự đối với cô rất hiểu biết.
Nhưng nếu thật sự hai người là vợ chồng và từng sống chung ở đây, tại sao cô lại không cảm nhận
được chút quen thuộc nào ?
Hắn đã đi vào được một lát, quay ra liền thấy cô vẫn còn lúng túng đứng đó, liền nhanh chân đi ra: "Sao vậy, vào đi chứ."
Vừa nói, hắn vừa cúi người mở cánh cửa tủ giày, lấy ra một đôi dép bông đi trong nhà, đặt trước mũi chân cô.
An Nhiên tháo giày, xỏ chân vào dép lông mềm mại, từng chút từng chút lầm lét đi vào bên trong.
Nam Kinh Luân để cô ngồi trên ghế sofa, còn mình thì xắn tay áo đi vào bếp, mở tủ lạnh ra: "Anh nấu bữa sáng cho em nhé?"
Không nhận được bất kì câu trả lời nào, hắn quay ra nhìn thì thấy cô đang thất thần, đành phải gọi một tiếng: "Bảo bối."
"A… vâng ạ."
"Nếu thấy chán, em có thể mở ti vi lên xem, hoặc đi xung quanh cũng được."
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918518/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.